NỖI OAN NGÀY ẤY
ANH:
“Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh
“Bốn phương phẳng lặng, hai kinh kinh vững vàng.
“Điều đâu bay buộc ai làm
“Này ai đan rập giật giàm bỗng dưng!
“Hỏi ra sau mới biết rằng
“Phải tên xưng xuất là thằng bán tơ!
“Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ
“Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây”!
“Sạch sành sanh vét cho đầy
“Có ba trăm lạng việc này mới xong”!
Truyện Kiều
Thế đó em, thật đớn đau lòng
Giữa cái triều đinh “bốn phương phẳng lặng”!
Nàng Kiều phải ngậm hờn nuốt đắng
Bán thân mình chuộc tội cho cha...
EM:
Chuyện cũ qua rồi anh cứ lôi ra
Hãy vứt nó vào lò thiêu quá khứ...
Chàng Kim Trọng là người quân tử
Dám “xăm xăm đè nẻo Lam Kiều...”
ANH:
Giờ phút này em thật đáng yêu
Đôi mắt thẫn thờ, đôi môi mấp máy
Nó đang đợi đang chờ... “một cái gì” đấy
Lẽ nào thua chàng nho sĩ Liêu Dương?
EM:
Có thế mới gọi là yêu đương
Có thế mới là bịch bồ anh nhỉ?
Đã gặp phải cho trời nghiêng đất ngửa.
Bởi “Sóng tình” trên dưới đã “xiêu xiêu”
Em dại chi mà hờ hững như Kiều
Để ô uế vào tay quan Tổng đốc!
ANH:
Quả lâu nay anh vô cùng ngu ngốc
Theo đuổi hoài những cái đích cao xa
Đem hết tâm hồn sức lực mình ra
Nối dài mãi những tháng ngày đơn bạc
EM:
Bởi học thói Sở Khanh tuôn lời khoác loác
“Bể trầm luân lấp cho bằng mới thôi!”
Chốn thanh lâu Kiều cay đắng ngậm ngùi
“Sớm Tống Ngọc, tối Tràng Khanh” đưa rước
ANH:
Cái đẹp cái ngon không sau thì trước
Phải đem dâng cho ma quỷ đưa đường
Mười lăm năm số kiếp đoạn trường
Kim Kiều mới đoàn viên hội tụ
EM:
Bởi cái đạo trong nàng luôn đầy đủ
Chữ Hiếu thân nàng để lên đầu
Em cũng như Kiều tình tội gì đâu
Anh có được như chàng Kim hội ngộ?...
*
Chàng với nàng đừng đem chuyện cũ
Làm đau lòng đôi lứa hôm nay
Oan khiên kia rồi cũng có ngày
Thiên hạ khóc, Tố Như ơi đừng trách...
HỒ CHẤT