HOA VIÊN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Diễn đàn về Văn học, Thơ ca, Nghệ thuật, Tình bạn, Tình yêu, và Cuộc sống. Không chính trị và quảng cáo.
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          
Thống Kê
Hiện có 72 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 72 Khách viếng thăm :: 1 Bot

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 89 người, vào ngày Wed Mar 06 2024, 05:02
Latest topics
» Cánh Thơ Xuân Tình
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Fri Mar 22 2024, 19:43

» Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Mar 19 2024, 13:21

» Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện Tình
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Jan 25 2024, 16:22

» Thơ Hay Ngắn
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sat Jan 13 2024, 13:26

» Tôi Yêu Mùa Đông
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sun Dec 24 2023, 18:50

» Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây…
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Dec 21 2023, 16:21

» Buồn Thu
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sun Dec 17 2023, 19:27

» Khúc Nhạc Tình Buồn – 2
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Wed Dec 06 2023, 14:40

» Khúc Nhạc Tình Buồn - 1
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Dec 05 2023, 12:32

» Thẫn Thờ Triền Miên
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Dec 01 2023, 16:32

» THƠ NGẮN
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 27 2023, 16:47

» Tâm Sự Với Trăng
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Nov 21 2023, 21:29

» Thổn Thức Tiếng Lòng
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 17 2023, 13:35

» Vậy Mà Ai Nỡ
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 13 2023, 20:47

» Nỗi Nhớ Niềm Thương Dưới Nắng Tà
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Nov 09 2023, 22:35

» Thơ Tình Buồn
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 03 2023, 13:19

» Nửa Mảnh Tình Xa
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Wed Sep 20 2023, 02:14

» Quá Khứ Còn Đâu
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Mon Sep 04 2023, 17:47

» Thơ Những Mối Tình Buồn (2)
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Jul 28 2023, 20:48

» Thơ Những Mối Tình Buồn
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu May 18 2023, 10:10

» Chung Một Cõi Về
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Mon May 01 2023, 18:30

» Xuân Phân Niềm Nhớ
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Wed Apr 05 2023, 18:28

» Mê Trần
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sat Mar 11 2023, 19:38

» Tưởng Vọng Cố Nhân
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Mon Feb 27 2023, 22:08

» Thơ Hay Ngắn Trích Đoạn
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Jan 31 2023, 09:32

» Đêm Đông
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Tue Jan 17 2023, 20:09

» 1- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:27

» 2- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:26

» Hương Tình Thu
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Mon Dec 19 2022, 03:42

» lục bát mùa thu
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Aug 28 2022, 09:51

» Tháng Tám Về
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Thu Aug 04 2022, 18:42

» dại khờ
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Mon Jun 20 2022, 08:32

» Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sat Jun 18 2022, 22:16

» TÌNH QUÊ
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Wed Jun 15 2022, 08:36

» hương thầm
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Wed May 25 2022, 08:12

» Trăm Ngày Xuân Vắng Nhau
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sun May 22 2022, 06:01

» nhuộm tóc
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Wed May 18 2022, 10:57

» mùa lúa trỗ bông
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Tue May 03 2022, 10:55

» hè ơi
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Wed Apr 13 2022, 10:21

» Gửi Người Tình Lỡ
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sun Apr 03 2022, 17:44

» Biển Chiều Gọi Nhớ
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sat Mar 26 2022, 07:20

» nắng tháng ba
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Wed Mar 23 2022, 10:56

» Hai Góc Tình Xa
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sun Mar 20 2022, 20:07

» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Fri Mar 18 2022, 08:43

» Gởi Bạn Tri Âm
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Fri Mar 11 2022, 08:52

» giấc mơ hồng
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Feb 06 2022, 08:25

» MỘT CHUYỆN HI HỮU
NƯỚC Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sun Jan 30 2022, 13:23

» tìm lại người xưa
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Jan 30 2022, 11:27

» Xuân Là Em
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Sat Jan 29 2022, 21:37

» chúc tết nhâm dần
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Thu Jan 27 2022, 07:48

» vào xuân
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Thu Jan 20 2022, 18:05

» RU ANH NỒNG NÀN (Mimosa)
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Wed Jan 19 2022, 03:04

» nghề nông
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sat Jan 15 2022, 07:18

» sự đời
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Tue Jan 04 2022, 08:39

» tết này em có về không
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sat Dec 25 2021, 17:24

» Tranh Thơ Giáng Thu Xưa
NƯỚC Emptyby Giáng Thu Xưa Tue Dec 21 2021, 04:28

» cái còi xe
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Tue Dec 07 2021, 08:59

» nhớ mẹ chiều đông
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Fri Dec 03 2021, 17:17

» khất lấy chồng
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Thu Dec 02 2021, 07:07

» Xướng Họa - Đường Luật
NƯỚC Emptyby Gió Bụi Tue Nov 23 2021, 06:54

» Chiếc Nón Bài Thơ
NƯỚC Emptyby Gió Bụi Sun Nov 21 2021, 08:22

» thầy tôi
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Thu Nov 18 2021, 08:12

» Xoắn Xuýt Tình Thơ
NƯỚC Emptyby Viễn Phương Tue Nov 16 2021, 09:06

» tuổi già
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Nov 07 2021, 06:42

» phận người
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:03

» phận người
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:01

» bà em
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Oct 31 2021, 08:32

» nói với con
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Thu Oct 28 2021, 11:05

» giao mùa
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sat Oct 23 2021, 08:23

» tự tình với mùa thu
NƯỚC Emptyby Lê Hải Châu Sun Oct 17 2021, 14:45

Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar

 

 NƯỚC

Go down 
Tác giảThông điệp
Kiemtieu123

Kiemtieu123



NƯỚC Empty
Bài gửiTiêu đề: NƯỚC   NƯỚC EmptySat Jul 28 2012, 23:30

NƯỚC

Tác giả: kiemtieu123

Thể loại: Giả tưởng đời thường


- Lần này có chắc!
Mồ hôi thấm ướt đẫm trên những chiếc áo cũ kỹ, ba con người, ba tính cách, ba số phận khác nhau trên bước đường đời đang hội ngộ tại đây. Tại một nơi mà đồng tiền dường như không còn mang giá trị nữa, nơi này chỉ tồn tại cái gọi là lòng nhiệt huyết và tinh thần yêu nước.
Yêu nước, nói thế nào nhỉ, hiện tại ba người thanh niên này cũng đang rất 'yêu nước'. Tình yêu 'nước' của những chàng trai này thật sự mạnh liệt. Mạnh đến nỗi trên mặt cả ba tràn đầy cái quyết tâm một lòng giành được 'nước', giữ được 'nước'. Ba người đến đây vì lòng nhiệt huyết, vâng, là dòng máu nóng của những con người yêu nước, những con người cống hiến sức lực thậm chí cả tính mạng để bảo vệ lãnh hải của Tổ Quốc. Và bây giờ,
tình yêu 'nước' đang trội dẫy mạnh hơn hết. Họ đang 'khát'! 'Khát vọng' sống!
Nói đến chuyện này thì phải nói đến trận đánh ngày hôm qua. Một ngày mà
cả ba người khi nghĩ lại đều cảm thấy trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi. Một ngày kinh hoàng. Ngày đó... vẫn là một ngày nắng ấm trên biển, một ngày có buổi sáng đẹp làm sao. Khi con tàu đang trên tuyến đường tuần tra như mọi lần. Khi tiểu đội trưởng vẫn vang vang cất tiếng hát (Mà tiếng hát đó sao dở thế không biết- trong suy nghĩ ba người). Khi hai thằng Lam và Hải vẫn đang còn trên boong chơi cờ...thì còi hú.
Tiếng còi hú vang cắt đứt giọng hát của tiểu đội trưởng, cắt luôn cả ván cờ hai thằng Lam Hải đang miệt mài, cắt luôn buổi sáng bình yên. Cướp biển!
Nhớ lại sự kháng cự của bọn cướp biển, những tiếng súng vang lên, những tiếng kêu hét của những người ngư dân, những thân hình ngã xuống. Nhớ lại cả hình ảnh mình run run cầm khẩu súng mấy lần định bóp cò rồi lại thôi, mấy lần ngắm thẳng vào đầu tên cướp rồi lại hạ xuống chân, mấy lần viên đạn đi chệch hướng xém trúng mình, rồi tiếng hét to của đội trưởng 'Lựu đạn', và hình ảnh tiếp theo là cả ba người đang cùng bám trên khúc đà gỗ của con tàu người ngư dân.
Trôi nổi, và trôi nổi. Ông trời hình như chưa tuyệt đường ba người, cả ba dạt vào một hòn đảo. Trên đảo có cây cối, và có chim... là có nguồn nước. Cả ba nhìn nhau khi nghe thấy tiếng chim cất cánh bay loạn từ lùm cây đằng xa.
- Lần này có chắc! Tao nói bay không tin? Chắc cú uôn!
Khàn, mệt vì trôi nổi cả đêm trên biển, sau khi nhét vào bụng được mấy
trái dừa. Tuấn cả giọng quả quyết. Nhìn cây dừa còn có ba bốn trái heo hắt, lủng lẳng như mạng sống của mình, cả ba đều trông chờ vào cái phương hướng mà Tuấn kêu chắc chắn có. Mấy lần đi khảo sát đảo trước, lần nào nó cũng kêu có chắc, lần này không biết có nên tin không?
- Ơ! Hai cái thằng này... tao nói bay không tin à... theo kinh nghiệm xương máu mà vừa trèo cây dừa của tao mà bay không tin sao được?
- Ừ thì.... Hai người nhìn nhau rồi nói:
- Tin! Giao cái mạng cùi này cho mày luôn.
- Hè hè.
Cười đểu, Tuấn bắt đầu nói:
- Giờ thế này nha... Hùng! Mày có nghĩa vụ mang mấy trái dừa theo, mà thôi, để đây, thôi, mang theo luôn đi! Nghĩa, mày còn giữ con dao quân dụng không? Một cái của tao không xi nhê, lỡ có con gì thì... tao nghe nói trên mấy cái đảo hoang này hay có hàng khủng lắm, hè hè... Giơ giơ chiếc dao nhỏ ra. Nghĩa dứ dứ nói:
- Coi chừng tao cho mày hàng khủng bây giờ.....................
Lên đường, đơn giản là ba người ba bộ áo trắng sọc xanh, à không, phải nói là ba bộ áo xám đen sọc xanh thì đúng hơn, tiến vào hòn đảo hoang này.
''Hòn đảo này cũng hơi bị lớn đây!'' Cả ba đều thừ người khi đi lên một ngọn đồi nhìn khái quát xung quanh.
-Ê! hình như có khói kìa?
Từ xa xa, theo hướng tay Nghĩa chỉ, một cột khói mờ như niềm hy vọng của ba người dần dần đậm lên trong mắt họ. Theo lý thuyết trăm phần ngàn thì có khói là có lửa, mà có lửa là có người đốt lửa, mà có thằng đốt lửa tức là có người ở.
- Ha ha ha...
Như những bầy chim lạc đàn trông thấy bầy đàn, cả ba vừa chạy vừa cất tiếng cười vang. Được một đoạn thì dừng lại thở dốc.
- Khiếp! Bay chạy không để ý khoảng cách à... đi từ từ thôi, xa chết người luôn! Vậy mà có thằng cứ quả quyết là đảo hoang! Tao bó tay luôn!
Tuấn vừa thở vừa than, nhìn hắn than, Nghĩa và Hùng coi như không xi nhê, hic, có lối thoát khỏi đường hầm thì việc quái gì phải để ý mấy chuyện cỏn con đó.
Cả ba đi chậm lại. Cây cối càng lúc càng thưa.
- Theo tao đoán chắc cú là Phú Quốc luôn! Hồi xưa tao có coi qua hình của Phú Quốc rồi! Đẹp mê luôn!...
Vừa đi Tuấn vừa thể hiện khả năng hiểu biết 'siêu trùm' của mình. Được cái có gã thì cả ba người cũng tạm quên đi cái mệt.
- Ê Nghĩa! Mày kể lại chuyện con nhỏ bữa trước mày viết thư đi, cái con Lục Lục Bát Bát gì đó??
- Mày làm như ẻm là dân lục bát lục đọi không à... Tên ẻm là Lục Nhi nghe chưa!
- Khiếp! Tên Lục Nhi nghe Trung Hoa quá mày ơi!
- Thì ẻm viết thư nói thế chứ tao biết gì...
..................................................
..................
Tầm trưa, cả ba đã đến được nơi có cột khói bốc lên, nhìn mấy căn nhà xinh xinh bằng ván mà mắt ba người sáng trưng cứ như thấy lâu đài.
Như ba cơn lốc cuốn đến ngôi nhà. Rồi bất chợt dừng lại rồi nhìn nhau, ánh mắt đầy sự ái ngại.
- Lỡ không phải người Việt thì sao bay? Tuấn hòi mà giọng run run.
- Sao mày kêu Phú Quốc? Hùng hỏi lại.
- Mày chập hay sao mà trôi từ Trường Sa qua Phú Quốc mày... Nghĩa gõ đầu Hùng.
Nhìn nhau, cả ba thấy sự nghi hoặc của mình càng tăng, lỡ gặp phải dân Trung Quốc thì bọn nó giết mình thật. Cả ba đều đã nghe những câu chuyện rùng rợn mà tiểu đội trưởng từng kể qua.
- Liều!
Cả ba gõ của dồn dập.
- Nhà có ai không?
Một phút im lặng, sao mà lâu thế, mà sao trong nhà không thấy có động tĩnh gì vậy ta, ba chàng ngự lâm phần vì lo sợ phần vì niềm hy vọng sống sót trên hòn đảo này về với đơn vị mà sắc mặt trở nên phong phú. Hoàn toàn im lặng!
- Ê! Mày gõ cửa lần nữa đi... Tuấn nói nhỏ với Hùng.
- Mày gõ đi! Sao đùn qua cho tao?
- Để đó tao gõ! Nghĩa đưa nắm tay lên rồi hơi hạ xuống, lại đưa lên xiết chặt rồi gõ. Tiếng gõ cửa vang to trong khoảng không tĩnh lặng. Không thấy tiếng trả lời.
- Vậy là nhà người ta đi đâu đó. Ngồi đợi họ về đi.
Cả ba ngồi tựa bên vách nhà.
Ngồi được một lúc thì trong nhà vang lên tiếng 'choang' như tiếng nắp nồi rớt xuống nền đá cứng.
- Ý! Nghe thấy gì không?
- Ừ! Mày nói tiếng đó là...
Ba người nhìn nhau rồi như tự hiểu ra điều gì, mỉm cười, gõ cửa lần nữa. Vẫn không thấy tiếng trả lời.
- Nhà có người không? Không trả lời bọn này xông vào nè!
Cả ba đợi thêm, Hùng sẵn sàng tư thế của một chàng pháo thủ chuẩn bị nhảy vào xô cửa. Thì... Cả ba người há miệng to lên. Một cảnh tượng đã lâu lắm rồi trong trí nhớ của ba người, hai hay ba năm gì đó, đang hiện diện. Một cô gái tay cầm khúc gậy run run đứng chắn trước cửa, đằng sau cô gái là hai đứa em trai nhỏ cũng đang nắm nắm tay gườm gườm ba chàng ngự lâm.
Sụt sịt mũi, Tuấn nhanh nhảu nói liền:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, ngộ, ngộ...ngộ hảo ha. Bọn ngộ hảo nhân, hảo nhân a.
Tò te tiếng Trung lẫn Việt,
Tuấn nói nhanh như cắt. Hai thằng bên cạnh phụ họa theo:
- Hảo nhân, hảo nhân a. Bọn ngộ hảo nhân a...
Dường như chợt hiểu điều gì, cô gái cười òa lên. Nhìn cô gái cười như muốn chảy nước mắt, ba chàng trai ngự lâm cứng người. Nhìn nhau rồi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
- Hi hi, ba anh, ba anh...
- Nói tiếng Việt mày ơi!
Nghĩa huých vai Hùng.
- Là người Việt!
Ba chàng trai nhảy cẩng hét lên rồi nhìn nhau. Nụ cười mếu máo trên môi.
- Cô cô gì ơi???
Cô có thể cho bọn này miếng nước với chút gì ăn không?
Hùng bình tĩnh nói
với cô gái. Nhìn cô gái với tấm áo nâu với quần đen mà ba thằng nghĩ đến mấy cô mang áo bà ba quá. Đẹp, đẹp thật, hai ba năm nay mới thấy gái mà nhủ sao không đẹp.
Nhìn quân phục xám đen vì ngẫm ướt đất cát bong khô, cô gái nhẹ nhàng
quay đầu hướng hai đứa nhỏ nói:
- Ba anh là lính hải quân Việt Nam mình đó!
Tý với Sún mời ba anh vào nhà đi.
..................................................
............................
Nước trong veo, cảnh biển đẹp, hàng dừa xinh.
Sau một hồi ngại ngùng biến mất, ba chàng trai sơ bộ đã biết hoàn cảnh của mình và ba chị em.
Hiện tại cả ba đang ở trên hòn đảo nhỏ nằm gần hòn đảo chính có
tên là Thị Tứ. Đang bị Philipin quản lý, trên đảo chính có khoảng 300 người, 40 bính lính. Ba mẹ cô gái đang đi lên đảo chính để đổi tôm, cá lấy lương thực, nước uống. Tình hình cũng không khả quan cho lắm. Nguồn nước trên đảo cũng chủ yếu là nước mưa và nước mua từ đảo chính. Thêm người là thêm miệng ăn miệng uống. Ngôi nhà bây giờ chỉ có thể đáp ứng lương thực và nước uống sơ bộ được 10 ngày nữa thôi. Ba người lâm vào tình trạng khó xử.
Chập chiều, cha mẹ của Lan, tên cô gái, về. Sau một hồi làm quen, nói chuyện, ba chàng trai nắm tình hình của mình rõ hơn. Hiện tại, trên hòn đảo chính Thị Tứ có một đường băng dài cỡ 1.4 kilomet, một bến tàu, có nhà máy điện, nhà máy lọc nước và tháp truyền thông thương mại. Hằng tuần có hai chuyến bay thương mại. Một tháng một lần, Philipin chở thực phẩm và hàng hóa lên đảo. Và cứ theo tình hình này thì ba người muốn về đơn vị cũng phải ở đây một thời gian dài. Sáng hôm sau, vợ chồng bác gái lên tàu đi ra đảo chính, Lan bắt đầu công việc trồng rau của mình.
Cơ hội không thể buông tha! Tuấn và Hùng nhanh tay cầm cuốc tham gia công cuộc khai hoang này. Nghĩa thì cùng hai đứa nhỏ cầm cần ra vách đá câu cá.
- Lan à! Rau trồng thế này lấy nước đâu mà tưới.
- Dạ! Nhà em cũng có đào giếng rồi dùng cát lọc sơ để lấy nước tưới rau. Mặc dù nước đó ăn không được nhưng tưới thì vẫn còn tốt anh ạ. Nước! Nước nhiẽm mặn, dùng được nhưng không ăn được.
Hùng trầm ngâm rồi nói:
- Thế không có cách nào để lọc nước tốt hơn à? Cái gì bẩn thì dùng nước cũng rửa sơ sơ sạch hết, nước bẩn chẳng lẽ không lọc rửa sạch được?
- Mày nghĩ coi có gì nào? Nước dơ bị nhiễm độc thì dùng gì?
Tuấn nhanh chóng hạ bệ uy tín của Hùng xuống làm le.
- Nợ nước dơ bẩn thì dùng mồ hôi xương máu để rửa sạch!
Hùng cao giọng nói to.
- A! Câu này tao nghe quen quen, hình như... hình như... à phong trào Cần Vương, ông vua nhỏ có nói câu này hè hè, anh mày nói không sai đúng không?
Tuấn hí hửng về khả năng hiểu biết của mình. Lan nghe, cô đứng lặng tay chống cuốc thẳng xuống. Mắt cô nhìn về phương xa, nơi có hòn đảo chính tên là Thị Tứ, nơi mà lẽ ra thuộc về Việt Nam mà người Philipin đã chiếm mất. Phải dùng bao nhiêu mồ hôi xương máu nữa đây. Gần đây cô thường nghe về Hoàng Sa, Trường Sa, về những tranh chấp mà cô vẫn thấy hằng ngày giữa những ngư dân Việt với nước ngoài. A...! Đến khi nào nước mới sạch đây! Cô nghĩ mà xuất thần. Giống như những giọt nước giếng này, vẫn sống được, dùng được, tưới cho cây được, nhưng sao ta không thể dùng nó cho mình được, ta không thể uống được.
Chợt nhìn qua Lan thấy cô đang bần thần cả người, một dáng vẻ mang sức hút của mấy chàng trai mấy năm không thấy gái của Lan, cả hai vẫn cười hí hửng, nhưng thấy đôi mi cong của cô khẽ nhíu lại, cả hai nhìn nhau rồi chợt im lặng. Trên đồng, ba người, ba chiếc cuốc được chống thẳng, lặng im như cái thế giới nước bên ngoài mà bên trong nổi lên bao tâm tư sóng vỗ.
Buổi trưa, Lan đạo diễn mấy món cá do Nghĩa với cu Sún cu Tý câu được.
Bửa ăn diễn ra thật vui vẻ, cả sáu người chuyện trò râm ran, Tuấn với khả năng hiểu biết và pha trò của mình là ba chị em cười nghiêng ngã. Hùng và Nghĩa lâu lâu lại nói ké vào, hừm, không thể để mấy thằng này cướp em Lan của mình được.
Công việc lại được phân công, lần này Hùng và Nghĩa đi xách nước về lọc
để chuẩn bị tưới rau, còn Tuấn đại ca tiếp tục theo Lan vào sâu trong đảo kiếm ít trái cây dại, dừa và xoài được nhà cô trồng.
Buổi tối, cha mẹ Lan về, sau khi ăn cơm xong. Ông Nam cha của Lan nói:
- Tui theo mấy số điện thoại mà mấy cậu nhờ, liên lạc được rồi...chỉ có điều... hình như mấy sếp của mấy cậu không tin tui cho lắm thì phải. Tui nói khan cả giọng tả hình dáng tên tuổi với đơn vị mấy cậu cho mấy ổng nghe, mấy ổng bảo mai chờ tin tức mấy ổng để mấy ổng xem lại hồ sơ đã. Mấy ổng kêu mấy cậu này hy sinh khi làm nhiệm vụ rồi. Mấy ổng không muốn ra đảo Thị Tứ để bị ăn quả lừa, cứ làm như mấy ổng ngu lắm. Tui là ghét mấy
thằng cấp trên làm cao tỏ vẻ hiểu biết như mấy ổng lắm nha!
- Dạ vâng! Bọn
cháu cảm ơn bác nhiều, bác đã giúp thì giúp cho chót, mai bác lên liên lạc lại được không ạ?
Cả ba có phần kích động vì tin mới nhận, hy sinh vì nhiệm vụ, nghe mà chói tai đau lòng làm sao. Nghĩa bình tĩnh nói với ông Nam.
- Tất
nhiên! Tui là tui nói tui ghét mấy ổng làm cao, chứ mấy cậu tui ghét làm gì? Tui
là tui ưng máy cậu nhất đó, dũng cảm, lại chịu khó, chuyện mai để mai đi, mới
mua vài xị về, lâu lắm mới có khách phương xa, làm ly đi mấy cậu.
- Dạ vâng!
Mời bác ạ!
Bốn người vừa ngồi nâng chén lên uống tan cơn sầu đau của cuộc đời, vừa kể lại những chuyện xưa, rồi lại bàn chuyện nay, đêm nay là đêm mất ngủ
của bác gái và chị em Lan rồi.
..................................................
..............
Sáng sớm, khi cả hòn đảo đang đón một ngày nắng mai tươi đẹp.
Thì tiếng vỗ cánh của những chú chim làm Hùng thức giấc. Mỗi lần trực đêm hay ngủ luân phiên trong các lần diễn tập đã tập cho Hùng tính cảnh giác cao độ.
- Có người tới!
Hùng lay Nghĩa và Tuấn. Ông Năm cũng đã tỉnh, vẻ mặt ông có phần ngạc nhiên như tự hỏi ai đến hòn đảo này làm gì! Trên đảo chỉ có gia đình ông sống vì lánh đời cũng như miếng ăn miếng đất cắm dùi.
Tiếng động cơ robin của tàu ngừng lại, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, giọng người kêu "Go!Go!Go!" liên hồi. Ba người ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn sang ông Năm, nhưng thấy vẻ mặt ông thì cũng hiểu không phải ông. Cả ba nhanh chóng phân ra ba hướng quan sát địa hình.
Một phần khi đêm nhậu say nói chuyện dữ quá nên bốn người đều ngủ ngoài trời, cho nên vừa thấy ba chàng ngự lâm chạy ra ba hướng xung quanh thì ông Năm lập tức chạy vào nhà đánh thức vợ con dậy. Đặng ra đứng trước
cửa chờ đoàn người kia đến.
- Nhà Năm Hai có ai nhà không?
Từ xa nghe thấy tiếng người kèm theo tiếng bước chân dồn dập vang đến.
- Có! Có!
Ông Năm khi nhìn thấy đoàn lính Philipin cùng gã người Việt gian mà dân trên đảo ghét cay ghét đắng thì nhanh chóng chạy ra trả lời. Một tên có dáng vẻ chỉ huy nói nhỏ với gã Việt gian rồi lạnh lùng nhìn gia đình ông Năm, ánh mắt chợt sáng lên khi thấy Lan.
- Ngài trung tá hỏi nhà ông có chứa ba người thanh niên Việt Nam không? Nếu có thì nói ra sẽ được ngài ban thưởng!
- Dạ! Nhờ ông nói với ngài là nhà tôi không hiểu ngài nói vậy là sao? Như mấy ông thấy đó, nhà tôi được có năm người, thì đều ở đây. Có hai đứa con trai nhỏ với tôi thì làm sao tính là ba người thanh niên được ạ!
Liếc mắt nhìn gã trung tá, hắn hất hàm nói:
- Tao nói nhẹ mày không nghe à! Hôm qua bọn tao bắt được tín hiệu điện
đàm của bọn mày nói chuyện với Hải Quân Việt Nam, mày còn chối! Nhanh chóng đưa người ra, bọn đó là quân tình báo đến đây làm gì? Nói nhanh! Bằng không thì xử bắn cả nhà!
Biết sự việc không ổn, hai mắt ông Năm xoay ngược nhanh rồi nói:
- Vâng! Đúng là hôm qua tôi có gọi điện báo có ba thanh niên lính hải quân Việt Nam ở đây. Nhưng như các ngài đã nghe thì họ bị lạc và bên đó không
chịu trách nhiệm! Tôi về nói thì ngay trong chiều họ đã rời đi!
Nhìn mặt ông Năm bình tĩnh trả lời, gã Việt gian như có gì đó khó xử, hắn nói thầm vào tai tên trung tá. Tên trung tá nghe thì thoáng giận, nhưng hai mắt hắn không rời khỏi người Lan, hắn chỉ vào Lan quát hai tên lính bên cạnh.
Hai tên lính hướng đến Lan. Bốn mẹ con bà Hai ôm nhau sợ hãi, một tên tách ba mẹ con Tý Sún ra, một tên cầm tay Lan mạnh liệt kéo về phía bọn chúng.
- Thả chị tao ra!
Con ơi là con!
Tiếng kêu thét của bà Hai với Tý, Sún như nhói thẳng vào Tuấn, Nghĩa và Hùng. Ông Năm lên tiếng:
- Mấy ngài làm gì vậy? Tôi đã khai hết nói hết rồi! Thả con gái tôi ra!
- Mày đúng là đã nói hết! Nhưng hiện tại ngài trung tá muốn cưới con gái mày!
Vừa nói, gã Việt gian cầm bọc tiền ném thẳng vào ông Năm. Ông Năm cầm bọc tiền tức giận ném thẳng vào mặt gã :
- Cầm tiền của bọn chó mày lại đi! Tao không cần! Thả con gái tao ra!
Thoáng tức giận vì bị ném vào mặt, gã cúi xuống lượm bọc tiền lên cười
khẩy.
- Mày không lấy là quyền mày! Con gái mày bọn tao lấy! Ha ha!
- Ha ha ha!
Bọn lính cười lên theo gã. Nhìn thấy ông Năm như lên cơn huyết áp, mặt đỏ gấc lên, xông lên đấm thẳng vào mặt tên Việt gian, tên việt gian ngã gục xuống tay ôm mũi đầy máu ngoắc tay mấy thằng lính kêu "Go! Go! Go!". Bọn lính đứng đó nhìn gã rồi đưa mắt nhìn tên trung tá, thấy tên trung tá sầm mặt xuống cả một gã lên dùng cùi chỏ đánh thẳng vào ngực ông Năm. Ông Năm ngã gục xuống ôm ngực thở dốc. Chỉ tại khi đêm say quá, bây giờ sức lực chưa hồi phục lại, bằng không tên này ông cho đòn là gục xuống, vừa nằm vừa tức giận, hai mắt ông trợn ngược.
Nhìn thấy Lan bị lôi đi, ông Năm ngã xuống, ba mẹ con bác Hai bị kéo dồn vào vách nhà ván, Hùng siết chặt con dao trong tay.
- Bảy tên, là bảy tên năm khẩu Aka, có lẽ thằng trung tá có một khẩu súng lục nữa. Là bảy tên đây! Bảy tên!
Lẩm nhẩm, ánh mắt Hùng nhìn về phía đối diện, nơi xa, Nghĩa giơ ba ngón tay lên.
- Ba tên Nghĩa giải quyết, góc đó của Nghĩa thuận lợi xử đẹp ba tên. Dao Tuấn đưa cho mình!
Nhìn về phía ngôi nhà, không biết ở đằng sau Tuấn đang làm gì trong tình huống này. Hùng thầm suy tính mình có thể giải quyết được mấy tên.
- Bây giờ mà xông ra chỉ sợ mới xử được một tên! Tên Việt gian đang nằm đó có lẽ không sao. Còn tên trung tá hơi mệt đây. Ước gì có khẩu súng ngắm hay đại loại gì đó thì bọn này ông xử đẹp!
Hùng giơ một ngón tay lên báo hiệu cho Nghĩa. Nghĩa lắc đầu, hất hàm về phía ngôi nhà giơ một ngón lên. Hùng biết là Nghĩa đã thấy Tuấn, Hùng giơ tay làm ba gạch chỉ vào hướng tên trung tá. Nghĩa gật đầu. Cong tay làm dấu oke. Giơ ba ngón lên chỉ vào chiếc đồng hồ trên tay. Bên kia cũng giơ tay làm tiến hiệu oke.
Tiếng kêu thét của Tý và Sún vẫn vang lên, bà Hai thì khóc hét đến lịm cả người. Hai phút rồi, Lan vẫn đang vùng vẫy chống cự, tên trung tá nâng cằm cô lên nhìn, một miếng nước bọt bay thẳng vào mặt gã, gã cười gian liếm mép rồi tát mạnh vào mặt cô. Ba mươi giây cuối, Tuấn nắm chặt con rựa chặt cây chẻ củi đằng sau đống củi. Mười giây, mồ hôi nhỏ xuống trên mặt Nghĩa.
Năm giây, Hùng nhìn Lan ngã xuống bị tên trung tá xách ngược dậy mà sôi cả người. Ba hai một. Lên!
Nghĩa như chiếc bóng nhẹ chạy áp sát đằng sau bọn lính, Hùng lăm lăm con dao chuẩn bị ném thẳng vào một tên bên góc phải. Tuấn có nhiệm vụ xuất hiện trước mặt làm nghi binh.
- Tao ở đây! Thả cô ấy ra!
Tuấn cao giọng nói to. Bọn lính nhanh chóng chuyển tầm mắt từ Lan bị
trung tá đùa giỡn sang Tuấn. Tên trung tá một tay cầm tóc Lan, đưa ánh mắt sang nhìn Tuấn nói to lên loạn xị. Gã Việt gian mặt mừng húm như thấy tiền rơi lên người tay bịt mũi ngồi chổm xuống.
Một tên cầm súng chĩa vào Tuấn, tên Việt gian nói to:
- Giơ tay lên đầu hàng! Nếu không bắn chết!
Tay để sau lưng nhét chiếc rựa vào thắt lưng, ánh mắt nhìn trấn an mẹ con bác Hai, Tuấn từ từ giơ tay lên trời. Tên lính từ từ đầy cảnh giác áp sát người Tuấn.
- Còn hai tên còn lại ở đâu? Nói mau không tao xử bắn!
- Ở...
Thấy Nghĩa đã tiến gần sát ba tên, Hùng đã giơ dấu chuẩn bị phóng dao, Tuấn nói to lên khi thấy tên lính áp sát gần mình. Tên lính vừa giật mình vì tiếng trả lời của Tuấn, súng chưa kịp vững tay vì run thì thấy Tuấn một tay đè lên khẩu Aka, tay kia nhanh chóng ra sau cầm một chiếc rựa bén chém mạnh ngang cổ. Bọn lính vừa nhìn thấy Tuấn chém liền giơ súng ngắm bắn thì "Hự Hự" mấy tiếng cả bốn tên ngã gục. Một chiếc đầu bay thẳng vào vách nhà, đang trợn mắt kinh hoàng vì không tin lấy sự thật này. Tên trung tá nhanh chóng rút khẩu súng lục ngắm vào Tuấn bắn liền ba phát "Đoàng! Đoàng! Đoàng!"Tuấn nhìn một lỗ hổng trên ngực mình, rồi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hình ảnh người mẹ của anh đang chờ anh về dần dần chợp tắt.
Nhìn thấy Tuấn ngã xuống, ông Năm lấy hết sức lực xông lên, nhưng rượu
còn chưa tan, ông loảng choảng ngã xuống. Một phát đạn thẳng vào đầu ông, dòng máu loan đầy mặt cát. Lan vung người đẩy tên trung tá xuống ôm xác ông Năm khóc không lên tiếng, ánh mắt tràn đầy sự căm thù gán lên gã trung tá.
- Tuấn! Bác Năm!
Hùng và Nghĩa hét lên. Nhanh chóng, Hùng lao đến quất một cước chấn bay
khẩu súng trên tay tên trung tá, trên trung tá nhanh chóng lộn người ra
đằng sau hòng lượm lại khẩu súng. Nghĩa nhanh chóng ném ngọn dao vào bàn tay của gã. Gã gào rú lên. Hùng chồm lên người gã vung tay đấm vùn vụt vì giận dữ. Thấy tên trung tá bị đánh đến gấc lịm, Nghĩa nhanh chóng tiến đến gã Việt gian. Gã Việt gian ngã ra sau, lùi lại từng khúc từng khúc, Nghĩa vừa tiến đến vừa hét:
- Mày là thằng đáng chết! Mày vì cái gì mà bán đứng người dân mình? Tổ Quốc mình? Vì cái gì?
"Đoàng!" Ngỡ ngàng nhìn khẩu súng trên tay gã, rồi nhìn lỗ hổng trên ngực mình, Nghĩa gằn người tiến lên:- Vì cái gì?
"Đoàng!"
- Vì cái gì?
" Đoàng! Đoàng" Gã điên loạn bắn liên tiếp hai phát, thét lên:
- Vì tiền! Vì cuộc sống hào quang của tiền bạc! Còn hơn cái bọn ăn rồi cắm đất cắm dùi trên cát mà quanh năm đau khổ vì miếng ăn! Vì tiền! Vì tiền! Vì tiền mày biết không? Ha ha ha! Vì tiền! Vì tiền!
Gã cười lên điên loạn, khẩu súng trong tay giơ loạn trong không khí. Ánh mắt Nghĩa dịu xuống nhìn gã, anh cười rồi ngã xuống.
Liên tiếp nghe thấy tiếng súng vang lên, Hùng ngỡ ngàng, anh nhìn khẩu súng trên tay gã Việt gian, nhìn Nghĩa ngã xuống. Anh điên loạn xông lên gã Việt gian. "Đoàng! Đoàng! Cạch! Cạch! cạch!" Hùng lao đến gã, vung tay
vật ngã gã xuống, rút con dao trên xác tên lính bên cạnh đâm vào ngực gã. Một dòng máu ứa từ trên khóe miệng anh, anh cười rồi gục xuống.
Gã Việt gian nhìn con dao trên ngực mình, nhìn cái xác nằm trên người mình, ánh mắt gã thấy hình ảnh một chàng thanh niên hỏi gã "Vì sao?" mà đến khi gục xuống ánh mắt chàng trai đó thật dịu dàng nhìn gã. Đó là người Việt sao? Đến phút cuối vẫn còn sẵn lòng tha thứ gã sao? Gã mỉm cười, mắt mờ đi.
Lan gục trên xác ông Năm, bà Hai chết giấc tại chỗ, hai đứa Tý Sún khóc thét liên hồi. Lan ngước mặt lên, mắt cô đỏ hoe nhìn bầu trời, cô chợt nghĩ đến sáng hôm qua." Nợ nước dơ bẩn thì phải dùng mồ hôi xương máu để rửa!"
Cô lẩm nhẩm " Mồ hôi xương máu! Mồ hôi xương máu!".
..................................................
.....................
- Hôm nay chúng ta có mặt ở đây để làm lễ truy điệu những người lính Hải Quân dũng cảm đã hy sinh khi làm nhiệm vụ trên biển. Danh sách gồm có: Đồng chí tiểu đội truởng X..., đồng chí Nguyễn Văn Hải chức vụ..., đồng chí Đỗ Tuấn chức vụ..., đồng chí Lê Văn Nghĩa chức vụ..., đồng chí
Trần Hùng chức vụ...., đồng chí Z.... Đã anh dũng hy sinh...

Về Đầu Trang Go down
 
NƯỚC
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» THẾ GIỚI KỲ DIỆU CỦA "MÀU NƯỚC" TRONG NƯỚC
» vận nước
» Thơ: ĐẤT NƯỚC NÀY
» ĐỜI NƯỚC
» Nước Mắt

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HOA VIÊN :: VƯỜN THƠ - VĂN :: VĂN HỌC :: Truyện - Sáng Tác-
Chuyển đến