Thống Kê | Hiện có 74 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 74 Khách viếng thăm :: 1 Bot Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 89 người, vào ngày Wed Mar 06 2024, 05:02 |
Latest topics | » Cánh Thơ Xuân Tình by Viễn Phương Fri Mar 22 2024, 19:43
» Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn by Nguyễn Thành Sáng Tue Mar 19 2024, 13:21
» Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện Tình by Nguyễn Thành Sáng Thu Jan 25 2024, 16:22
» Thơ Hay Ngắn by Nguyễn Thành Sáng Sat Jan 13 2024, 13:26
» Tôi Yêu Mùa Đông by Viễn Phương Sun Dec 24 2023, 18:50
» Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây… by Nguyễn Thành Sáng Thu Dec 21 2023, 16:21
» Buồn Thu by Viễn Phương Sun Dec 17 2023, 19:27
» Khúc Nhạc Tình Buồn – 2 by Nguyễn Thành Sáng Wed Dec 06 2023, 14:40
» Khúc Nhạc Tình Buồn - 1 by Nguyễn Thành Sáng Tue Dec 05 2023, 12:32
» Thẫn Thờ Triền Miên by Nguyễn Thành Sáng Fri Dec 01 2023, 16:32
» THƠ NGẮN by Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 27 2023, 16:47
» Tâm Sự Với Trăng by Nguyễn Thành Sáng Tue Nov 21 2023, 21:29
» Thổn Thức Tiếng Lòng by Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 17 2023, 13:35
» Vậy Mà Ai Nỡ by Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 13 2023, 20:47
» Nỗi Nhớ Niềm Thương Dưới Nắng Tà by Nguyễn Thành Sáng Thu Nov 09 2023, 22:35
» Thơ Tình Buồn by Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 03 2023, 13:19
» Nửa Mảnh Tình Xa by Viễn Phương Wed Sep 20 2023, 02:14
» Quá Khứ Còn Đâu by Viễn Phương Mon Sep 04 2023, 17:47
» Thơ Những Mối Tình Buồn (2) by Nguyễn Thành Sáng Fri Jul 28 2023, 20:48
» Thơ Những Mối Tình Buồn by Nguyễn Thành Sáng Thu May 18 2023, 10:10
» Chung Một Cõi Về by Viễn Phương Mon May 01 2023, 18:30
» Xuân Phân Niềm Nhớ by Viễn Phương Wed Apr 05 2023, 18:28
» Mê Trần by Viễn Phương Sat Mar 11 2023, 19:38
» Tưởng Vọng Cố Nhân by Viễn Phương Mon Feb 27 2023, 22:08
» Thơ Hay Ngắn Trích Đoạn by Nguyễn Thành Sáng Tue Jan 31 2023, 09:32
» Đêm Đông by Viễn Phương Tue Jan 17 2023, 20:09
» 1- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023 by Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:27
» 2- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023 by Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:26
» Hương Tình Thu by Viễn Phương Mon Dec 19 2022, 03:42
» lục bát mùa thu by Lê Hải Châu Sun Aug 28 2022, 09:51
» Tháng Tám Về by Viễn Phương Thu Aug 04 2022, 18:42
» dại khờ by Lê Hải Châu Mon Jun 20 2022, 08:32
» Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) by Nguyễn Thành Sáng Sat Jun 18 2022, 22:16
» TÌNH QUÊ by Lê Hải Châu Wed Jun 15 2022, 08:36
» hương thầm by Lê Hải Châu Wed May 25 2022, 08:12
» Trăm Ngày Xuân Vắng Nhau by Viễn Phương Sun May 22 2022, 06:01
» nhuộm tóc by Lê Hải Châu Wed May 18 2022, 10:57
» mùa lúa trỗ bông by Lê Hải Châu Tue May 03 2022, 10:55
» hè ơi by Lê Hải Châu Wed Apr 13 2022, 10:21
» Gửi Người Tình Lỡ by Viễn Phương Sun Apr 03 2022, 17:44
» Biển Chiều Gọi Nhớ by Viễn Phương Sat Mar 26 2022, 07:20
» nắng tháng ba by Lê Hải Châu Wed Mar 23 2022, 10:56
» Hai Góc Tình Xa by Viễn Phương Sun Mar 20 2022, 20:07
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU by Lê Hải Châu Fri Mar 18 2022, 08:43
» Gởi Bạn Tri Âm by Viễn Phương Fri Mar 11 2022, 08:52
» giấc mơ hồng by Lê Hải Châu Sun Feb 06 2022, 08:25
» MỘT CHUYỆN HI HỮU by Nguyễn Thành Sáng Sun Jan 30 2022, 13:23
» tìm lại người xưa by Lê Hải Châu Sun Jan 30 2022, 11:27
» Xuân Là Em by Viễn Phương Sat Jan 29 2022, 21:37
» chúc tết nhâm dần by Lê Hải Châu Thu Jan 27 2022, 07:48
» vào xuân by Lê Hải Châu Thu Jan 20 2022, 18:05
» RU ANH NỒNG NÀN (Mimosa) by Viễn Phương Wed Jan 19 2022, 03:04
» nghề nông by Lê Hải Châu Sat Jan 15 2022, 07:18
» sự đời by Lê Hải Châu Tue Jan 04 2022, 08:39
» tết này em có về không by Lê Hải Châu Sat Dec 25 2021, 17:24
» Tranh Thơ Giáng Thu Xưa by Giáng Thu Xưa Tue Dec 21 2021, 04:28
» cái còi xe by Lê Hải Châu Tue Dec 07 2021, 08:59
» nhớ mẹ chiều đông by Lê Hải Châu Fri Dec 03 2021, 17:17
» khất lấy chồng by Lê Hải Châu Thu Dec 02 2021, 07:07
» Xướng Họa - Đường Luật by Gió Bụi Tue Nov 23 2021, 06:54
» Chiếc Nón Bài Thơ by Gió Bụi Sun Nov 21 2021, 08:22
» thầy tôi by Lê Hải Châu Thu Nov 18 2021, 08:12
» Xoắn Xuýt Tình Thơ by Viễn Phương Tue Nov 16 2021, 09:06
» tuổi già by Lê Hải Châu Sun Nov 07 2021, 06:42
» phận người by Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:03
» phận người by Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:01
» bà em by Lê Hải Châu Sun Oct 31 2021, 08:32
» nói với con by Lê Hải Châu Thu Oct 28 2021, 11:05
» giao mùa by Lê Hải Châu Sat Oct 23 2021, 08:23
» tự tình với mùa thu by Lê Hải Châu Sun Oct 17 2021, 14:45
|
March 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | | | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | Calendar |
|
| | TRANG NHẬT KÝ | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
TSB
| Tiêu đề: TRANG NHẬT KÝ Sat Mar 24 2012, 10:17 | |
| Lặng lẽ một chiều Đông, in sâu cái giá rét cùng những cơn mưa phùn chợt đến, chợt đi, làm trơ lại bao nỗi niềm êm trôi theo dòng đời bất tận. Thời gian vốn vô tình, đời người chả mấy ai được quay lại quá khứ, phá tan cái xiềng xích tội lỗi do chính mình gây ra, để giải thoát cái ăn năn, dằn vặt dày xé nơi cõi lòng này… Tôi lại bước đến gian tủ nhỏ khép mình cạnh chiếc cửa sổ lặng thinh, ngóng trông về bầu trời âm u sương phủ. Khẽ lật lại vài dòng nhật ký của chị Hai, Quyển nhật ký có tấm bìa đen, giấy nhoè cũ kĩ không biết đã làm tôi khóc hết bao nhiêu nước mắt, những giọt nước mắt đắng cay, chua xót cho những tội lỗi cay nghiệt của tôi. Tôi đã sai, tôi đã vô tình đánh mất thứ quý giá lớn lao của đời người, mà giờ đây đọng lại nơi con tim đã chỉ là niềm đắng cay, tự trách lòng mình cùng lời sám hối âu đã quá muộn màng. Nếu Nguyễn Nhật Ánh hằng mong một chiếc vé đi tuổi thơ, còn tôi, nhỏ bé hơn, tôi chỉ xin được bắt lấy một ngọn gió yêu thương, giúp tôi trao gửi lời xin lỗi chân thành đến chị Hai yêu dấu, gửi trao trái tim thơ ngây bé nhỏ đã vô tình làm chia rẻ nhịp đập yêu thương... Và nếu có dịp, em cũng xin một lần, chỉ một lần thôi, được ùa vào lòng chị, cầu mong chị tha thứ cho em … Ngày ấy, chị em tôi vốn rất thương yêu nhau. Chị hai lớn hơn tôi năm tuổi, ba mẹ lại thường đi làm ăn xa, nên từ bé tôi và chị đã sớm gắn bó với nhau bên sự dây tình nghĩa bền chặt.Gia đình bấy giờ khá giả, tuy có kẻ ăn người làm, tôi vẫn chỉ khoái những món đơn sơ từ tay chị nấu, tuy không cầu kì hoa mỹ, nhưng lại đậm chứa tình cảm mà chị dành cho tôi. Ngày ngày, hai chị em đưa nhau đến trường, trên con đường ngát đầy hương cỏ may, mùi hương vẫn ngạt ngào trên mái tóc mượt mà của chị. Phất phơ những cơn gió ghẹo đùa với ngàn hoa, rợp vàng chùm tia nắng lung linh, in nghiêng ngả bóng lên hàng thông mà tôi và chị vẫn hay lẻn vào hóng mát. Tôi nhớ mãi ở chị đôi mắt sáng long lanh, vẫn lắng nhìn tôi yêu thương trìu mến. Dáng đi nhẹ nhàng thanh thót, cùng thú ăn mặc giản dị đời thường, khác xa kiểu cách bóng bẩy khoa trương của những cô bạn vẫn hay đến tìm chị. Có vài lần, tôi hỏi, chị vẫn bảo thích thế, mặc vậy thoải mái hơn. Hay những đêm khó ngủ, vẳng bên tai luôn có tiếng kể chuyện hiền từ, trìu mến, mà không ít lần, hình ảnh nàng tiên trong truyện cổ tích, hiện về trong giấc mộng diệu kỳ của tôi lại là chị Hai. Và khi ấy, tôi cứ ngỡ rằng, chị chính là nàng tiên trên trần thế của đời tôi … Tháng ngày cứ trôi qua, những tưởng thiên đường hạnh phúc ấy sẽ mãi mãi theo chị em tôi đến suốt cả cuộc đời. Nhưng rồi, bất hạnh lại ập đến, như một cơn cuồng phong dữ dội, san bằng tất cả. Vẫn một chiều tàn mát rượi, chị em tôi trên chiếc Martin vui vẻ trở về. Đâu đó bên vỉa hè vẫn đượm mùi cỏ may thơm ngát, vẫn có tiếng chim ca ríu rít hàng thông. Cảnh vật xung quanh tuyệt diệu như mọi ngày, chúng tôi nào có biết tai hoạ đau thương kia lại ngỡ ngàng giáng xuống! Chỉ đến khi đã về đến cổng, trước sân xe cộ giăng đầy, đập vào mắt tôi là hình ảnh ba đang bị người ta giải đi.Nét mặt ba nhợt nhạt, đôi mắt nhắm đượm buồn, dường như chứa một niềm thất vọng bi ai. Như một bản năng của tình phụ tử, hai chị em buông vội chiếc xe,toan lao vao ôm lấy ba, nhưng bị người ta ngăn lại. Nước mắt chúng tôi dàn dụa, cố xô đi tất cả để lao đến kéo ba trở về … Nhưng không được nữa, chiếc xe rầm nổ máy lao đi, chỉ kịp nghe vẳng lại tiếng ba: “Các con và mẹ cố nương nhau, ba sẽ về sớm !” Bây giờ tôi hiểu, đó chỉ là lời an ủi của ba, ba không muốn chỉ em tôi quá đỗi đau lòng. Chợt nghĩ đến mẹ, mặc cho nước mắt cứ rơi, tôi kéo chị hai chạy vào phòng khách. Đôi mắt mẹ nhoè nhoẹt lệ chảy, ngã gục lên ghế sofa. Mẹ yên lặng không nói gì. Chị em tôi ngơ ngác nhìn nhau, rồi ra trước hiên, ngẩn nhìn ánh Mặt Trời cứ dần dần lịm đi, rồi mất hẳn giữa bầu không, trơ lại đấy một vòm trời đỏ thẳm, che khuất trong hư vô hình bóng của ba, như câm lặng, không một âm thanh trả lời tiếng gọi tuyệt vọng của chị em tôi … Suốt buổi chiều hôm nay, chúng tôi ôm nhau ngồi trên phảng hiên, đợi ba quay về. Màn đêm đã buông, phủ khắp bốn bề trong lạnh lẽo tối tăm. Chợt xuất hiện một bàn tay ấm áp, ôm chầm lấy cả hai vào lòng. Mẹ đã đến bên chúng tôi, lặng lẽ, hiền từ, cất giọng nói trong nghẹn ngào: - Ba con bị người ta vu vạ, tố cáo buôn bán hàng quốc cấm, giờ bị bắt về tạm giam điều tra. Luật sư bảo họ có bằng chứng, tỷ lệ cứu được ba rất thấp… Rồi, ba mẹ con ôm chầm nhau khóc. Mẹ còn bảo, nếu thua kiện, nhà tôi sẽ mất tất cả, chưa kể ba sẽ bị án tù. Thất vọng, đớn đau, cả nhà tôi từng ngày trôi đi cứ nặng nề, u uất. Xóm làng xung quanh lại đồn ra tán vào những ngôn từ cay nghiệt. Mẹ và chị đã hứng chịu tất cả, vẫn chăm lo đầy đủ cho tôi. Tôi đau đớn, nhiều khi định bỏ học vì không chịu được tiếng lời của bè bạn, nhưng chị nhứt quyết không cho. Chỉ còn quát : - Ba bị oan, mày bỏ học chả khác gì nói với bọn nó ba có tội thật ! Tôi như tỉnh cả người, chị đã truyền cho tôi nghị lực tiếp tục học tập. Tôi can đảm hơn, đối mặt với mọi dèm pha dư luận, với sự ghẻ lạnh phân biệt của mọi người. Tự tin ở bản thân, tự tin ở sự chính nghĩa, tôi nhất định chờ mong một ngay rồi ba sẽ trở về. Ở những tháng ngày niềm tin ấy dâng tràn mạnh mẽ, bỗng chốc tất cả như đổ sụp dưới chân. Lại một ngày tưởng chừng mọi thứ vẫn bình yên, chúng tôi được tin ba kháng án thất bại, bằng chứng bên nguyên đưa ra qua sát thực, ba bị kết án 5 năm, lệnh toà tịch thu tất cả tài sản của gia đình … Chúng tôi có 3 ngày để dọn ra khỏi căn nhà mà ba mẹ đã tích góp dựng xây, rời khỏi cái nơi đã khắc ghi bao những tháng ngày tươi đẹp mà tôi được sống trong nhung lụa, trong cái không khí tình cảm dạt dào của một gia đình hạnh phúc. Tất cả đã trở thành quá khứ, con đường trước mặt mẹ con tôi thật tăm tối làm sao … Và rồi, số phận vẫn không chịu buông tha, cú sốc đó đã khiến mẹ tôi lâm vào trầm cảm nặng, và xuất hiện biến chứng tâm thần.Cố nuốt đắng cay, chị em tôi phải đưa mẹ vào viện, may thay được sự trợ giúp của xã hội về viện phí nên việc điều trị của mẹ đã phần nào ổn định. Chị Hai tìm được một căn nhà trọ giá rẻ, hai chị em chuyển đến sinh sống ở đấy. Phòng nhỏ, nên chỉ mang theo được những món đồ quan trọng, cần thiết. Để kiếm tiền nuôi tôi, chị phải bỏ học, làm thuê cho một của hàng thức ăn nhanh bên trường Đại Học cũ của chị, nhờ sự giúp đỡ của một Giáo sư tốt bụng. Công việc không nặng, tiền cũng vừa đủ chi tiêu, nhưng chị đã phải từ bỏ cả bầu khát vọng về tương lai, về ước mơ trở thành chuyên viên kinh tế… Tôi thấy mình thật nhỏ bé làm sao trước chị, tôi thấy mình dường như đã quen với cái vỏ bọc của một tên công tử bột nhà giàu … Lại một lần nữa tôi nung nấu ý định bỏ học, giúp chị đi làm kiếm tiền. Nhưng chị lại phát hiện, lại cản tôi. Lần này chị nhẹ nhàng khuyên răn, bảo tôi nên cố gắng học hành, sau này sẽ có tương lai, sẽ có thể giúp nhà ta trở lại như xưa. Nghe đến đấy, nước mắt tôi đã lưng tròng, rôi từng giọt tuôn rơi, ướt nhoè hai bên má. Tự đáy lòng tôi thương yêu và kính trọng chị làm sao, một con người đã thay thế cả cha và mẹ, ôm ấp, chăm lo hết mình cho đứa em nhỏ ngây thơ, chăm lo cho cả tương lại của một gia đình đã chìm trong vực thẳm … Đôi chân tôi giờ đây đã tìm thấy phương hướng, định vị được con đường mình sẽ bước trên cuộc đời này. Tôi đã biết ngày mai mình sẽ làm gì, đã biết rồi tôi sẽ phấn đấu ra sao. Một buổi tối đầy sương, trên hiên thềm lạnh lẽo. Hình bóng chị phất phơ trong làn gió nhẹ, sau ánh đèn phòng mờ nhạt. Tuy thế, tôi vẫn thấy được bàn tay nhỏ nhắn, đã chai dần vì công việc vất vả ở cửa hàng, vì số tiền nuôi tôi ăn học và lo toan cho cuộc sống của chúng tôi. Bàn tay ấy cứ lướt nhẹ, lan dài từng con chữ trên trang giấy trắng của một cuốn sổ đen. Chị đang viết nhật ký. Tôi tiến nhẹ, sát lại gần sau lưng chị Hai, vẫn cắm cuối đưa nghiêng nét bút, mỗi con chữ cứ nhẹ nhàng nắn nót: “Hôm nay đã là ngày thứ 32 chị em tôi phải rời xa gia đình. Tôi thức dậy vẫn như mọi hôm, chuẩn bị bữa sáng cho Khánh và đi làm. Đông về, hàng quán tất bật, mọi việc vất vả hơn. Nhưng tôi vẫn vui vì trông chờ vào những tháng ngày hạnh phúc về sau tôi và Khánh sẽ hết mình vung đắp. Ba mẹ ơi, Khánh vẫn học tốt và khoẻ mạnh, ba mẹ đừng lo lắng cho chúng con nha !” Đọc xong những dòng chữ ấy, tôi như muốn bật khóc, khắp ngươi cứ rung lên, vang tiếng nấc nghẹn ngào. Chị Hai nghe thây, liền giật mình quay lại. Tôi ùa đến, ôm chầm lấy chị, niềm hạnh phúc và cảm động làm tôi như không thể thốt nên lời. Tháng ngày hai chị em sống với nhau, tuy không đầy đủ về vật chất, nhưng niềm vui và hạnh phúc vẫn luôn tràn ngập khắp gian phòng vốn chật chội đơn sơ.Thời gian cứ thế trôi đi, đã là tháng thứ ba chúng tôi chuyển đến nơi ở mới. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn yên bình. Chúng tôi cứ đến cuối tuần lại cùng nhau vào thăm ba mẹ. Ba bảo trong tù tuy thiếu thốn chật hẹp, vẫn không gian khổ bằng chị em tôi phải ngày ngày bương chải giữa đường đời tất bật khó khăn. Nghe thế, tôi lại càng thấy thương chị hơn … Chợt dạo này chị Hai có thói quen trang điểm và chải chuốt rất tỉ mỉ, khác hẳn mọi khi, lại rất hay về muộn. Tiền lương của chị dạo này cũng nhiều hơn, nên chị mua sắm thêm rất nhiều thứ. Tôi hỏi, chị bảo quán yêu cầu ăn mặc vậy, chị lại đăng kí làm tăng ca nên nhận thêm lương. Cũng không quan tâm nhiều, bởi việc của tôi chỉ có học. Nhưng rồi, mọi cớ sự lại ập đến khi một buổi chiều, vô tình tôi bắt gặp chị cùng một gã đàn ông đứng tuổi đi ra từ khách sạn, ông ta còn dúi vào tay chị một sấp tiền rất hậu. Tôi ngơ ngác, giật mình như không tin vào mắt mình, rồi sau đấy là giận dữ. Đất trời trước mắt bỗng chốc như tối sầm cả lại tôi chạy vội về nhà, trong thất thần vội vã.xô nhào cánh cửa,tôi quẳng cặp làm sách vở rơi tứ tung. Nước mắt rơi dàn dụa, lòng điên tiết như muốn thét lên. Tôi xem việc làm của chị là rẻ mạt đáng khinh bỉ, là phá tan danh giá của gia đình… Khi chị về, tôi và chị đã cãi nhau, tôi mắng chị bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất. Chị bật khóc, không nói gì, mặc cho tôi mắng nhiết bao nhiêu… Rồi chị cũng lên tiếng giải thích, bảo rằng chị chưa hề đánh mất bản thân. Không màn đếm xỉa, tôi bỏ chạy, chỉ nghe sau lưng tiếng chị gọi theo.Bỏ mặc mọi thứ, tôi chỉ biết chạy thật nhanh, thật xa, dù cho đằng sau vẫn thiết tha tiếng gọi trong cay đắng nghẹn ngào, dù cho cả đất trời này, bên tôi duy chỉ còn chị là điểm tựa…Có lẽ như tận đáy lòng chị đang đau đớn biết là bao, dường như trái tim kia đang tan vỡ theo từng bước chân tôi xa vời, theo từng khoảnh cách tăng dần giữa tôi và chị. Nhưng khi ấy, trong cơn giận và sự dại dột, tôi đã chảng biết gì cả, tôi chỉ biết căm hờn chị, căm hờn sự lừa dối chị đã dành cho tôi … Không biết tôi đã ngất đi tự bao giờ. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang trong một gian phòng, bên vòng tay của một người đàn ông đứng tuổi, gương mặt phúc hậu. Ông bảo bắt gặp tôi bên vỉa hè đã bất tỉnh và sốt cao nên đã đưa về chăm sóc.Tôi kể cho người đàn ông ấy tất cả mọi chuyện, trong giây phút mà trái tim tim đang xen hoà giữa nỗi căm hơn và niềm tuyệt vọng. Người đàn ông nghe xong, một phút suy ngẫm và từ tốn giải thích rằng tôi không nên bỏ đi, rằng chị tôi đã làm hành động kia xuất phát từ lương tâm và tình yêu thương. Qua lời tôi diễn tả, ông nói rằng con người như vậy sẽ không đánh mất bản thân, khi trái tim của họ đã có chủ, chính là tôi, nơi chị tôi đã cực khổ lo toan, chăm sóc, đã cho tôi một mái ấm và tình thương dạt dào dẫu đơn sơ bé nhỏ… Tôi chợt tỉnh ngộ xót xa, đau đớn vô cùng. Người đàn ông kia đã nhận tôi làm con nuôi và hứa sẽ giúp tôi trở về tìm chị. Nhưng tất cả đã quá muộn màng, căn phòng trọ kia giờ đã không còn thấy chị đâu nữa, chỉ biết sau vụ to tiếng hôm nọ, chỉ đã thu dọn ra đi… Nghe tin ấy, tôi như gục ngã, bàng hoàng. Bước vào lại gian phòng trọ ngày xưa, mọi thứ đều còn nguyên. Thoang thoảng đâu đó vẫn nồng nàng mùi hương cỏ may thơm ngát, mùi hương dâng tràn mái tóc chị mượt mà, lan toả vô bờ trên lối nhỏ trái tim tôi... Trên chiếc bàn gỗ sần sùi thấp bé, quyển nhật ký vẫn nằm đấy lặng yên, buồn bã. Ôm chầm từng trang giấy, tôi nghẹn ngào, cứ ngỡ chị Hai vẫn đang ở đâu đây, nhìn tôi, mỉm cười trìu mến. Rồi tôi oà khóc, giọt nước mắt của một thằng em trai vô tình, đã ngu ngốc đánh mất niềm hạnh phúc lớn lao vẫn ngày đếm ôm ấp bên mình. Đau đớn xót xa, tôi rời khỏi gian phòng bé nhỏ, cầm theo cuốn nhật ký cùng ba nuôi trở về. Lại một buổi tối đầy sương, mặt trăng trên nền trời đã khuất sau vầng mây đen li biệt, tôi viết tiếp trang nhật ký dỡ dang, hoà theo cõi lòng đớn đau, hoà theo dòng lệ dâng tràn mãnh liệttận nơi đáy con tim: “Ngày 121 gia đình tôi gặp nạn, cũng là ngày thứ 3 tôi đã đánh mất ánh trăng lung linh của đời mình. Đã 2 đêm rồi tôi mất ngủ, lòng chỉ hoài nghĩ đến chị Hai, nghĩ đến tội lỗi khó dung tha của mình. Chị Hai ơi, em đã biết sai rồi, em đã biết trong tim em chị lớn lao nhường nào! Em không ước gia đình mình lại giàu sang, lại xa hoa những thứ phù du của đời người vô nghĩa, em chỉ mong ước cả nhà ta bên nhau hạnh phúc, em lại được cùng ba, mẹ, lại được cùng chị Hai hoà lòng trong giấc mộng thần tiên, trong xứ sở diệu kỳ chị vẫn kể cho em …” Thời gian cuốn qua mau, mặc cho nhân thế bao đổi thay xoay chuyền. Tội lỗi của tôi, như một vết dao găm vào tâm thức của chị Hai, dường như chả có gì có thể xoá nhoà được. Tự trái tim này, tôi chỉ biết thật lòng xin tha thứ, cầu mong chị sẽ trở về, chúng tôi lại sẽ có một cuộc sống thần tiên, đơn sơ mà hạnh phúc. Dẫu thế nào, sẽ chẳng ai có thể ngăn cách được nhịp đập con tim của tình máu mủ…Trang nhật ký, vẫn đêm ngày em viết, chị có biết chăng hình bóng chị nơi em chẳng gì phôi pha được…Dẫu dòng đời có xuôi ngược trôi đi, nỗi nhớ, niềm thương sẽ vẫn hoài đọng lại, in theo những nét chữ nghẹn ngào em cứ buồn hoài lên Nhật ký, để một ngày về lại chị xem… TRANG NHẬT KÝ Một buổi chiều em hỏi chị, chị ơi Sao đêm nay trăng đợi hoài chẳng tới Nhật ký kia sao chị hoài viết vội Để sương buông ướt đẫm tóc chị rồi Bên thềm đá chị ngồi nghe gió thổi Nghe lòng em khao khát cả sao trời Và khao khát chị sẽ hoài bên cạnh Cùng mẹ, cha, lời nguyện ước đêm thanh Giờ xa chị em như chim chẳng cánh Chẳng thể bay theo tiếng gọi mây trời Hồn thơ thẫn quặng đau lòng tội lỗi Nhật ký ngày xưa, hoài nhớ chị, chị ơi …
| |
| | | TSB
| Tiêu đề: Re: TRANG NHẬT KÝ Sat Mar 24 2012, 10:22 | |
| Bài viết của một học sinh lớp 9 đấy mọi người. | |
| | | Hải Âu
| Tiêu đề: Re: TRANG NHẬT KÝ Sat Mar 24 2012, 17:28 | |
| | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: TRANG NHẬT KÝ | |
| |
| | | | TRANG NHẬT KÝ | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |