TRÀ SỮA KHÔNG VỊ
Hình như riết rồi thành quen, làm gì cô cũng thích một mình. Hôm nọ sau khi tan ca dạy vẽ ở trường mầm non, cô chạy vội về phòng vớ lấy ba lô, nhét vào trong quyển sách, tai phone, máy ảnh... vọt nhanh ra trạm xe buýt. Cô đến hội sách ở trung tâm thành phố. Dĩ nhiên, là cô đi một mình. Đám bạn cô đa phần chẳng ai ưa cho nỗi sự chen chút lẫn khói bụi của chiếc xe màu xanh lá kia, chưa kể chốc chốc lại dừng đón "người dưng" mỗi trạm. Duy, riêng cô, cô thích leo lên đấy, đeo headphone, chúi mũi vào quyển sách trên tay thi thoảng đưa mắt ngắm dòng người đang hối hả đến nao lòng ngoài kia. Lần nọ, lẫn trong cái nắng sáng của Sài Gòn, cô bắt gặp thằng bé ngồi sau lưng mẹ trên chiếc xe máy đã ngã màu. Thằng bé bị thu hút bởi cái màu xanh lá dường như bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn nó. Cô cười rồi vẫy tay chào nó, nó nhe chiếc răng sún cười đáp lại, vẫy tay rối rít chào cô. Cô và thằng bé mất hút nhau sau một ngã rẽ. Chỉ nụ cười hồn nhiên kia thôi, cũng đủ làm cô vui trọn một ngày hôm ấy.
Cô khá nhiều bạn, nhưng bản chất thích một mình thành quen. Nhất là những ngày mưa, cô lại ôm một đống sách vở cho vào ba lô rồi chui vào một quán cà phê hay trà sữa ngồi lì ra đấy. Chẳng biết cô trốn điều gì, nhưng cô thấy mình an yên. Mẹ cô bảo "Mày học ở phòng không được sao phải ra quán cho tốn tiền". Vậy mà thi thoảng cô lại chui vào quán cũ, nơi tán lá xanh mượt rũ cả một khung cửa kính. Căn phòng trông dịu dàng và mộc mạc với cách trưng bày đa phần là gỗ. Cô cảm giác mình đang tách biệt với thế giời ngoài kia chỉ qua một lớp kính. Cô chẳng biết mình đã ngồi bao lâu, cho tới khi anh chủ quán bước lên, mở cửa phòng bước vào gọi cô:
-Nắng sao em không mở máy lạnh lên?. Cô rời mắt khỏi màn hình máy tính, cô gãi đầu cười:
-Hì hì, tại...em ngồi ở đây học có mình em nên sợ anh tốn điện. Anh bật lên cho cô rồi bảo
- Em ngồi đến tối anh cũng không có đuổi đâu mà lo.
- Anh anh, ai sắp xếp mấy bức tranh qua bên kia mà đẹp vậy?
- Mấy bức tranh bị đem qua đây chỉ để che nắng đấy.
Anh cười híp cả mắt. Còn cô thì im bặt. Thì ra chẳng có cái "nghệ thuật" nào như cô đang suy diễn cả. Anh khá ít nói, anh đang làm trưởng phòng nhân sự cho một công ty lớn. Công việc khá tốt, nhưng rồi anh quyết đinh cùng bạn gái anh mở quán cà phê này. Lần khác, khi đám bạn cô chần chừ sẽ học nhóm ở đâu. Cô đưa ngay cái tên "Trắng cà phê" vào danh sách. Vậy là ý định của cô được duyệt ngay. Vì nhóm có sáu người thì chỉ có mỗi cô là con gái. ^^
Cô thương Trắng là vậy, thế mà nó rời đi mà chẳng nói chia tay cô lấy một lời. cô tắt máy sau khi nghe xong cuộc điện thoại với con bạn. "Anh T sang quán mấy hôm rồi mà mày không hay à. Nghe đâu chuyển qua khu...". Cô chẳng buồn nghe nữa...Cô từng được đọc trong một quyển sách rằng " Có những khoảnh khắc - nhanh thôi, chút xíu rồi qua- nhưng bạn cảm thấy Sài Gòn rộng hơn hai nghìn chín mươi lăm cây số vuông, vẫn nhỏ bé đến độ không có chỗ nào đủ vừa cho bạn nép vào an tựa..."
Mưa. Cô chẳng còn thiết tha với cà phê nữa mà thay vào đó là trà sữa. Con bạn thân nhắc đi nhắc lại " Nhớ gọi trà sữa không vị, có vị toàn là hóa chất không nghe chưa". Bởi cô hay quên: như khóa cửa phòng rồi bỏ quên chìa trong đấy. Đổ xăng cho xe con bạn thì không đậy nắp lại, có một cây ô duy nhất làm gia tài cũng bỏ quên rồi mất rồi liên tục dầm mưa đi học, nấu cơm thì quên nhấn nút,..Cô phải dùng đến sticker, hay lòng bàn tay cô thường chi chít chữ: danh sách các việc cần làm-gần nhất.
Cô ngồi với bộ dạng ủ dột ở góc quán trà sưã, nhìn vào dãy chữ tiếng Hàn trong tập, rồi lại nhìn sang phía bên kia đường, môt mình- mà trông cô như kẻ có hẹn. Màn hình điện thoại sáng -"Ngan 17-2". "Đi chạy bộ mày ku, nhóm mình thôi chứ có ai đâu". Cô từ chối vì lười đi bộ về lại phòng thay quần áo. Mặc dù quên mang headphone khi quán khá ồn cũng đã khiến lòng cô muốn rời đi. Cô không về, mà định úp mặt xuống bàn nhắm mắt lại, vì cả buổi chiều ngồi gõ lạch cạch khiến cô chẳng nhìn rõ nổi chữ nữa. Nhưng buồn thay lại có khách vừa vào, và buồn hơn là còn một chỗ trống duy nhất đó là bàn cạnh cô. Cô thầm nghĩ, "Phải căng mắt lên học, không nên để mất hình tượng được". Có lẽ tin học là hai từ đang ám ảnh cô những ngày qua, nên cô nhìn sang thật nhanh khi trên tay cậu đang cầm quyển sách tin học-tập một. Còn quyển đang nằm trên bàn cô là tập hai. Chẳng chút do dự, cô cầm cây bút trên tay gõ vào bàn cậu bạn và hỏi
-Cậu đang học tin học ở trường à?.... Cậu ta tháo phone rồi nghiêng đầu về phía cô để nghe rõ hơn...
Lần này thì cô cũng chẳng gặp may khi cậu ta cũng chỉ vừa đăng kí học, nghĩa là học sau cả cô. Và cái ý định nhờ chỉ bài của cô coi như dập tắt êm đẹp. Cậu ta lại đưa mắt về màn hình lap của cậu ta, còn cô loay hoay với đống từ vựng tiếng Hàn.
Bằng cách này hay cách khác, con người ta được sinh ra tựa như những đám mây, có thể bay xa cũng có thể ngừng. Nhưng giữa bầu trời rộng lớn kia, ơ một thời điểm và một nơi nhất định, chúng sẽ gặp được nhau. Lưng chừng cạnh nhau mặc mưa hay nắng.
Còn lí do cậu gặp được cô hôm ấy là vì cậu được nghỉ học-còn cô thì trốn chạy bộ cùng đồng bọn. Tưởng chừng những kẻ đơn giản gặp được nhau giữa một ngày chẳng có gì đặc biệt kia, vậy mà không biết bắt đầu từ đâu, cả buổi tối hôm ấy -cậu ta phải khổ sở chỉ bài cho một đứa quên trước quên sau như cô. Với tất cả những gì cậu ta đã được học và biết. Cậu ta nhiệt tình đến mức phát hờn lên, vì trông cô cứ lóng nga lóng ngóng trong mấy thao tác đơn giản. Cái gì cô cũng "uả" , "hả", "vậy sao" như cô vừa rơi từ hành tinh nào đến vậy chứ không phải đã được học tin hai tuần rồi. Còn cậu cứ lặp lại "Cậu chưa học cái này sao? Thầy cậu không chỉ cái này sao?" Thỉnh thoảng cô nhìn thấy cậu cười, chẳng biết vì tức cô quá hay vì sự ngớ ngẩn đến "vậy là cùng của cô". Mà cái tập tin vừa được lưu cô cũng không nhớ nỗi nó tên gì để tìm cho cậu sữa lại. Chưa hết thắc mắc về bài tập kia, cô lại tò mò vì sau cậu ta lại ở đây trong khi đang trong thời gian nghỉ hè. Thì ra cậu ta cũng học hè như cô và đang làm thêm cho trường. Não cô liên tục hoạt động vì suy diễn rằng "nhìn cậu ta ốm yếu thế này cũng đi làm việc nặng nhọc ấy sao?"...
Khoảng cách của hai bàn không được gần, cậu bạn kia phải chồm người sang hẳn gần bên cô để vừa gõ vừa chỉ bài. Trông cậu đến tội, vì cứ như thế cậu ta vẹo xương sống mất. Cô lại bắt đầu lo. Rồi hồn cô lại thả trôi về hình ảnh cậu bạn thân mình. "T từng tốt thế này với cô thế này. Vậy mà giờ bỏ mặc cô. Chẳng buồn hỏi cô còn sống ở quả đất này không nữa..". Cô sợ sự rời đi. Mà không gọi là "sự ra đi: hay "bỏ đi". Nhất là những người tốt. Như họ được cử đến để trồng cây hoa vàng trước nhà. Cho bạn yêu chiều nhìn ngắm. Nhưng khi ra đi họ sẽ đem theo bông hoa kia. Lòng tốt. Nụ cười sẽ tắt, hoa rồi sẽ tàn. Vương thì tội, mà cam tâm không đành. Nhưng đó là quy luật tự nhiên. Chẳng phải một thằng bạn khác đã mắng cô một trận rằng "Mày không cần có bồ nhưng cũng để thằng T nó có, xa xa nhau ra cho nó có gấu nữa chứ. Mà biết đâu giờ nó có gấu rồi nên quăng cục lơ cho mày đó còn gì". Cô thấy khóe mắt mình có điều gì đang chảy ngược vào trong.
Cô quay sang định nói với cậu rằng "Cậu biết không, tớ nghĩ người tốt khi cần sự giúp đỡ thì sẽ được thượng đế cử thiên sứ đến giúp đõ họ. Tớ là người tốt nên gặp được cậu giúp đỡ đó." Nhưng nghĩ lại, cô nhận ra cậu bạn kia mới là người tốt. Vậy "Nhiệm vụ của cô đến gặp cậu để làm gì?". Cậu ta đâu cần sự giúp đỡ. Cô mỉm cười rồi im lặng. Cậu ta có vẻ thông minh và khá nhiệt tình khi cô trông thấy ánh mắt cậu sáng lên khi phát hiện được cách chữa bài cho cô-cái khiến cô loay hoay không làm được. Cô và cậu thỉnh thoảng có hỏi nhau vài câu chẳng đâu vào đâu, mà đa phần là cô hỏi. Cô như một đứa trẻ, luôn muốn biết về mọi điều. Dù cho đúng như sách bảo, trường hợp này cô và cậu đều là người dưng. Đúng nghĩa. Là sẽ mất hút nhau sau một ngã rẽ. Nhưng lạ thay, lòng tốt của cậu là một loại năng lượng đặc biệt. Bởi "Lòng tôt là thứ người điếc có thể nghe. Và người mù có thể nhìn thấy". Huống gì cô có đủ hết cả hai khả năng kia. Thì không khó để cảm nhận được. Cô loại hẳn khả năng cậu chỉ dạy tận tình vì cô là con gái. Bởi xét về xinh xắn thùy mị của một đứa con gái thì cô bị loại ngay vòng gửi xe. Ngoài hay quên và ngớ ngẩn như cậu bạn bảo "đầu cậu cứ như một đứa con nít ấy" thì cô chẳng có gì đặc biệt. Cô kết luận: Lòng tốt là một dạng năng lương mang tên tự nhiên.
Thay vì chỉ cần cô những gì cô không biết, cậu bạn còn cài thêm vài thứ sẵn trong máy cho cô. Dặn cô ghi chú lại những chỗ cần nhớ. Cô ngoan ngoãn làm theo như một đứa nhóc chăm học thèm con số điểm 10 đỏ rực. Nhưng cái cô "thèm" đây lại là một chữ gọn bâng: Đậu.
Cô và cậu rồi cũng rẽ, nhưng không phải ngã rẽ trước mặt cả hai. Mà là sau một con hẻm nhỏ cô vẫn thường đi bộ đến trường. Cậu hỏi cô cần cậu đưa về một đoạn không khi thấy dáng vấp bé nhỏ của cô phải tha trên lưng một chiếc ba lô to đùng. Cũng khá trễ. Và sợ như một chú rùa bị lật mai. Cô đồng ý.
Vì dù có rẽ ở trạm nào. Điều quang trọng là cô đã từng được gặp cậu trên đường, giữa hơn bảy tỉ người ngoài kia. Được bao người tìm chỗ an yên trốn vào như cô và cậu.
"Tuổi trẻ cứ cho rằng phía trước còn nhiều lựa chọn, ngày mai còn nhiều lắm nắng trời nên cứ hoang phí yêu thương. Rốt cục, Khi hoàng hôn tắt bóng, mới nhận ra thứ ánh sáng thật sự sưởi ấm mình, chỉ đến duy nhất một lần trong đời".
Hoa Gió