GIỌT NƯỚC BỜ MI
Lẽ đương nhiên Ông Trời là thế
Nắng rồi Mưa ngày hết đến đêm
Tuy Thời gian chẳng nhắn gửi cho em
Nhưng Thiên hạ lắm người cần dự báo!...
Mặc bên ngoài Thiên Nhiên các Lão
Vẫy vùng sao em cũng ghếch ra sông
Bởi trong em sâu thẳm đáy lòng
Vẫn ấp ủ mầm tơ vương chồi biếc...
Vẻ tĩnh mịch chỉ riêng em ao ước
Càng tránh xa thế sự lại càng vui
Cái riêng tư không thể có ba người
Được Mưa đến, ôi chao mừng khôn xiết!
Bởi có Mưa “người ta” đành nghỉ việc
Bởi có Mưa ai cũng ở trong nhà
Bởi có Mưa, Nắng chẳng dám nhô ra
Em mơn mởn như hoa cành tươi mát
Mưa rồi đấy, sao không vào giáp mặt
Để em chờ, em đợi, em mong...
Mầm anh ươm, em ngày tháng vun trồng
Nó đã lớn, tỏa cành xanh lá thắm.
Ai nào thấy, vẻ thờ ơ lãnh cảm
Tim nhịp dồn, sợi Nắng rẩy run
Mưa bờ mi... sân loang lổ thành dòng...
Bờ vai hỏi: -- Ơ, làm sao lại khóc?
Ngoắt một cái... “Người ta” cười khúc khích
--Bắt chước Trời, “mưa” một chút xem sao!
--Ừ, mưa đi... Đó cũng lệ tuôn trào
Hòa làm một khác gì cơn giông tố!
Giọt nước mắt Em và Anh cùng đổ
Từ tình yêu nồng cháy bấy lâu xa
Bao nhiêu ngày ấp ủ để chảy ra
Đã nói hết vạn điều chung mong muốn...
HỒ CHẤT