Giadinh.net - Có một địa chỉ ghi dấu những tội ác kinh hoàng của Pôn
Pốt tại xã Ba Chúc, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang. Tại đây vẫn còn một
khu nhà mồ tập thể chứa đựng 1.159 bộ xương cốt của những thường dân vô
tội bị quân Pôn Pốt tàn sát. Ngày kinh hoàng
|
Bà Huỳnh Thị Nga |
Cách
biên giới Việt Nam - Campuchia 7 km theo đường chim bay, Ba Chúc là xã
có địa hình bán sơn địa, toạ lạc giữa 2 ngọn núi lớn có tên núi Tượng và
núi Dài Lớn (còn gọi là Ngoạ Long Sơn). “Ngày vui hôm đó cũng là ngày
đại tang ở Ba Chúc.
Dòng họ của tôi đã bị giặc Pôn Pốt giết hại trên
trăm người, riêng gia đình tôi, từ cha mẹ, chồng con, anh chị em ruột là
37 người...” - Tội ác của nạn diệt chủng bị bánh xe của quá khứ lăn qua
đã hơn 30 năm, nhưng trong câu chuyện kể của bà Huỳnh Thị Nga, ấp An
Định, một trong những nhân chứng sống của nạn diệt chủng, chúng tôi đọc
được sự kinh hoàng đến ám ảnh trong từng giọng nói đứt quãng và những
dòng nước mắt tuôn trào trên gương mặt nhăn nheo của bà.
Những ngày tháng 4/1978, cùng nhân dân cả nước,
nhân dân Ba Chúc long trọng chuẩn bị làm lễ kỷ niệm ngày miền Nam hoàn
toàn giải phóng, thì cũng là ngày mà bè lũ Pôn Pốt vô cớ xua quân tấn
công vào 8 tỉnh biên giới Tây Nam của Việt Nam, trong đó có An Giang và
Ba Chúc là nơi chúng tập trung đánh phá, giết chóc nặng nề, tàn ác nhất.
Cao điểm của cuộc thảm sát bắt đầu từ ngày
15/4/1978, quân Pôn Pốt đã “nã” vào Ba Chúc mỗi ngày trên 1.000 quả
pháo, có lúc lên đến 2.000 quả.
Đại bộ phận nhân dân xã Ba Chúc được sự giúp đỡ của
chính quyền và bộ đội đã được đưa về nơi an toàn, còn một bộ phận vì lý
do nào đó chưa kịp đi và đây chính là nguyên nhân mà nhiều thường dân
đã bị thảm sát.
Sáng 18/4/1978, sau khi chọc thủng tuyến phòng thủ
của dân quân du kích xã Ba Chúc tại núi Tượng, quân Pôn Pốt tràn vào Ba
Chúc.
Trong 11 ngày đêm chiếm đóng (18/4 đến 30/4/1978),
đám quân diệt chủng đã dìm người dân Ba Chúc trong biển máu bằng vô số
màn giết người dã man chẳng khác gì thời trung cổ: Bắn người tập thể,
cắt cổ, dùng dao, búa, xẻng đập đầu; xé trẻ em làm hai hoặc nắm hai chân
đập đầu vào gốc cây, vách tường, bờ đất hay quẳng lên không rồi giương
lưỡi lê đâm lòi ruột.
Đối với phụ nữ, chúng bắt lột quần áo, hãm hiếp tập
thể, xẻo vú, dùng cây tầm vông, cọc trâm bầu, cán búa thọc hoặc nhét
đá, đất, lá cây vào cửa mình cho đến chết...
Cùng với việc diệt chủng, đám quân bạo ác triệt để
thực hiện khẩu hiệu “Đốt sạch, phá sạch”. Đi đến đâu, chúng cuớp bóc tài
sản đến đó và vận chuyển về bên kia biên giới. Thứ nào không lấy đi
được thì chúng phá huỷ, đốt sạch, từ nhà dân đến các công trình công
cộng. Sau cuộc thảm sát, không một ngôi nhà nào ở Ba Chúc còn nguyên
vẹn.
Nơi ghi hằn tội ác
|
Chùa Tam Bửu |
Chùa Tam Bửu do ông Ngô Tư Lợi, một sỹ phu yêu nước
của phong trào Cần Vương xây dựng để tu hành vào năm 1882 nhằm che mắt
giặc. Ngày 17/4/1978, quân Pôn Pốt bắn pháo vào hậu liêu của chùa, làm
40 người bị chết và 20 người bị thương nằm chất chồng lên nhau.
Một ngày sau, bè lũ diệt chủng tràn vào bắt hơn 800
người dân đem ra khỏi chùa tàn sát và chỉ có một người sống sót. Cùng
ngày, đối diện chùa Tam Bửu, chùa Phi Lai được dựng lên vào năm 1877
cũng bị quân diệt chủng tràn vào xả súng, tung lựu đạn giết chết trên 80
người.
|
Tội ác của bọn diệt chủng |
Những người sống sót chạy ra bị chúng dùng cây đập
đầu và xả súng khiến hơn 100 người nữa mất mạng. Riêng dưới bàn thờ Phật
có 40 người đang ẩn trốn đã bị chúng tung lựu đạn làm chết 39 người...
Sau ngày 30/4/1978, những người sống sót trở về đã nhìn thấy phía trước
chánh điện, máu người ngập ngụa.
Ngày 18/4/1978, khi quân Pôn Pốt tràn vào, một bộ
phận nhân dân Ba Chúc rút chạy không kịp nên kéo nhau lên núi Tượng ẩn
nấp vào các hang đá để tránh sự tàn sát của kẻ thù. Nhưng qua 11 ngày
đêm chiếm đóng, bọn man rợ đã lùng sục và tàn sát gần hết số bà con trốn
trong các hang đá trên núi.
Tại hang Vồ đá dựng (trước miệng hang có một tảng
đá dựng thẳng, muốn vào hang, người ta phải leo lên tảng đá mới vào được
nên gọi là vồ đá dựng), đã xảy ra câu chuỵên thương tâm: Vào những ngày
quân Pôn Pốt chiếm đóng Ba Chúc, có 72 con người kéo lên đây, trong đó
có 4 trẻ em.
|
Vết máu đã khô trong chùa Phi Lai |
Do
ở trong hang lâu ngày thiếu ăn, khát nước, ngột ngạt, bệnh hoạn nên các
em la khóc suốt ngày. Ngày 29/4, một tên nữ Pôn Pốt đi do thám và nghe
tiếng trẻ em khóc đã chạy đi báo cáo. Trước nguy cơ bị tàn sát, bà con
quyết định hy sinh tính mạng các cháu để cứu tất cả mọi người.
Tại hang cây da (trước miệng hang có một cây da
lớn) có 17 người lẩn trốn. Bọn Pôn Pốt lùng sục được đã xả súng bắn chết
14 người, sau đó chúng hãm hiếp một chị tên Chuột rồi lấy cây đâm vào
cửa mình chị cho đến chết.
Tại hang Ba Lê, có gần 50 người bị thảm sát. Hang
này trước không có tên nhưng sau vụ cha mẹ, vợ con, anh em, dòng họ của
anh Nguyễn Văn Lê bị quân Pôn Pốt thảm sát, chỉ có một mình anh Lê, con
thứ 3 trong gia đình sống sót nên sau đó, mọi người đã gọi là hang Ba
Lê.
Tại Cầu Sắt - Vĩnh Thông (cầu do Pháp xây dựng năm
1920), từ ngày 18/4 đến ngày 30/4/1978, bọn Pôn Pốt đã lùa dân ra đây
tàn sát trên 300 người. Tại Giồng Ông Tướng và khu nhị tỳ nằm dưới chân
núi Tượng, đã có trên 100 người bị quân Pôn Pốt tàn sát...
Những địa điểm trên là những nơi ghi hằn tội ác man
rợ mà bọn diệt chủng Pôn Pốt Iêng-Xary gây ra trên đất Việt Nam - Một
dân tộc, một đất nước luôn đối với nhân dân Campuchia anh em bằng tình
hữu nghị, đoàn kết chiến đấu chống đế quốc xâm lược.
Bản cáo trạng ngàn đời
Sau khi đánh đuổi bè lũ diệt chủng về bên kia biên
giới, lúc này, việc gom xác người chết mới được tiến hành. Hài cốt được
gom lại thành từng cụm. Ba Chúc trước thảm doạ diệt chủng có trên 15.000
dân nhưng sau thảm hoạ thì vắng hoe.
Vì ám ảnh bởi nạn diệt chủng nên sau khi sơ tán,
lúc bình yên đã trở lại, nhiều người vẫn không dám về. Một năm sau, mảnh
đất Ba Chúc vẫn lạnh lẽ...
|
Nhà mồ Ba Chúc - Bản cáo trạng ngàn đời |
Theo tài liệu của Uỷ ban Trung ương điều tra tội ác
chiến tranh ngày 30/7/1978 đã cho biết số liệu về tội ác diệt chủng của
giặc Pôn Pốt gây ra cho nhân dân Ba Chúc: 3.157 người bị sát hại. Trên
100 hộ bị giết sạch không người sống sót, hơn 200 người chết và bị
thương, cụt tay chân do đạp nhằm mìn và lựu đạn của quân Pôn Pốt gài
lại.
Họ Hà trước là một dòng tộc lớn bị giết hại hoàn
toàn. Có 2.840 căn nhà bị đốt cháy hoặc phá hủy, toàn bộ cơ sở vật chất,
kho tàng, công trình công cộng bị tàn phá 100%, 24 chùa am lớn nhỏ của
đạo Hiếu Nghĩa bị phá huỷ và hư hại, 4 điểm trường học và một trạm xá bị
tàn phá.
Để giáo dục ý chí căm thù, đề cao cảnh giác, đồng
thời tố cáo tội ác của bè lũ diệt chủng Pôn Pốt cho nhân dân trong nước
và thế giới biết đến, năm 1979, chính quyền tỉnh An Giang đã cho xây
dựng khu Chứng tích tội ác giữa chùa Phi Lai và chùa Tam Bửu trên diện
tích 3.000 m2 thuộc ấp An Định.
Khu chứng tích này gồm 7 hạng mục công trình: Vòng
rào, nhà mồ, bia căm thù, nhà thuỷ tạ, hồ sen, nhà tiếp khách. Trong
các công trình trên, nhà mồ là công trình chính, có hình dạng lục giác,
mỗi góc là một trụ cột đỡ mái nóc nhà bằng hình tượng bàn tay cầm chuôi
kiếm đẫm máu giương thẳng thể hiện ý chí căm thù.
Chính giữa nhà mồ là khung hộp kính tám cạnh bằng
nhau, chứa đựng 1.159 xương cốt của những thường dân vô tội bị giặc Pôn
Pốt thảm sát. Hàng năm, vào những ngày giỗ những người đã chết, nhân dân
xã Ba Chúc tập trung tại nhà mồ cúng tế và gọi đây là Ngày giỗ hội căm
thù.
Khu Nhà mồ Ba Chúc được Nhà nước ta công nhận là Di
tích căm thù theo quyết định của Bộ Văn hóa Thông tin vào ngày
10/7/1980. Vì có nhiều điểm thảm sát nên chỉ phát bằng công nhận cho 3
điểm tiêu biểu là nhà mồ, chùa Tam Bửu và miếu An Định (tức chùa Phi
Lai).
Khu Nhà mồ Ba Chúc là bản cáo trạng, là chứng tích
tội ác trời không dung, đất không tha của bọn diệt chủng Pôn Pốt, là một
di chúc nhắc nhở mọi người ý thức cảnh giác và là vành tang chung cho
dân tộc Việt Nam và cả những người yêu chuộng hòa bình trên thế giới.
Trương Phúc Trinh