Thống Kê | Hiện có 130 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 130 Khách viếng thăm :: 1 Bot Không Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 133 người, vào ngày Thu May 02 2024, 10:23 |
Latest topics | » Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn by Nguyễn Thành Sáng Sun Apr 28 2024, 16:14
» Sau Mười Năm by Viễn Phương Thu Apr 04 2024, 18:31
» Cánh Thơ Xuân Tình by Viễn Phương Fri Mar 22 2024, 19:43
» Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện Tình by Nguyễn Thành Sáng Thu Jan 25 2024, 16:22
» Thơ Hay Ngắn by Nguyễn Thành Sáng Sat Jan 13 2024, 13:26
» Tôi Yêu Mùa Đông by Viễn Phương Sun Dec 24 2023, 18:50
» Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây… by Nguyễn Thành Sáng Thu Dec 21 2023, 16:21
» Buồn Thu by Viễn Phương Sun Dec 17 2023, 19:27
» Khúc Nhạc Tình Buồn – 2 by Nguyễn Thành Sáng Wed Dec 06 2023, 14:40
» Khúc Nhạc Tình Buồn - 1 by Nguyễn Thành Sáng Tue Dec 05 2023, 12:32
» Thẫn Thờ Triền Miên by Nguyễn Thành Sáng Fri Dec 01 2023, 16:32
» THƠ NGẮN by Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 27 2023, 16:47
» Tâm Sự Với Trăng by Nguyễn Thành Sáng Tue Nov 21 2023, 21:29
» Thổn Thức Tiếng Lòng by Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 17 2023, 13:35
» Vậy Mà Ai Nỡ by Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 13 2023, 20:47
» Nỗi Nhớ Niềm Thương Dưới Nắng Tà by Nguyễn Thành Sáng Thu Nov 09 2023, 22:35
» Thơ Tình Buồn by Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 03 2023, 13:19
» Nửa Mảnh Tình Xa by Viễn Phương Wed Sep 20 2023, 02:14
» Quá Khứ Còn Đâu by Viễn Phương Mon Sep 04 2023, 17:47
» Thơ Những Mối Tình Buồn (2) by Nguyễn Thành Sáng Fri Jul 28 2023, 20:48
» Thơ Những Mối Tình Buồn by Nguyễn Thành Sáng Thu May 18 2023, 10:10
» Chung Một Cõi Về by Viễn Phương Mon May 01 2023, 18:30
» Xuân Phân Niềm Nhớ by Viễn Phương Wed Apr 05 2023, 18:28
» Mê Trần by Viễn Phương Sat Mar 11 2023, 19:38
» Tưởng Vọng Cố Nhân by Viễn Phương Mon Feb 27 2023, 22:08
» Thơ Hay Ngắn Trích Đoạn by Nguyễn Thành Sáng Tue Jan 31 2023, 09:32
» Đêm Đông by Viễn Phương Tue Jan 17 2023, 20:09
» 1- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023 by Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:27
» 2- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023 by Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:26
» Hương Tình Thu by Viễn Phương Mon Dec 19 2022, 03:42
» lục bát mùa thu by Lê Hải Châu Sun Aug 28 2022, 09:51
» Tháng Tám Về by Viễn Phương Thu Aug 04 2022, 18:42
» dại khờ by Lê Hải Châu Mon Jun 20 2022, 08:32
» Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) by Nguyễn Thành Sáng Sat Jun 18 2022, 22:16
» TÌNH QUÊ by Lê Hải Châu Wed Jun 15 2022, 08:36
» hương thầm by Lê Hải Châu Wed May 25 2022, 08:12
» Trăm Ngày Xuân Vắng Nhau by Viễn Phương Sun May 22 2022, 06:01
» nhuộm tóc by Lê Hải Châu Wed May 18 2022, 10:57
» mùa lúa trỗ bông by Lê Hải Châu Tue May 03 2022, 10:55
» hè ơi by Lê Hải Châu Wed Apr 13 2022, 10:21
» Gửi Người Tình Lỡ by Viễn Phương Sun Apr 03 2022, 17:44
» Biển Chiều Gọi Nhớ by Viễn Phương Sat Mar 26 2022, 07:20
» nắng tháng ba by Lê Hải Châu Wed Mar 23 2022, 10:56
» Hai Góc Tình Xa by Viễn Phương Sun Mar 20 2022, 20:07
» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU by Lê Hải Châu Fri Mar 18 2022, 08:43
» Gởi Bạn Tri Âm by Viễn Phương Fri Mar 11 2022, 08:52
» giấc mơ hồng by Lê Hải Châu Sun Feb 06 2022, 08:25
» MỘT CHUYỆN HI HỮU by Nguyễn Thành Sáng Sun Jan 30 2022, 13:23
» tìm lại người xưa by Lê Hải Châu Sun Jan 30 2022, 11:27
» Xuân Là Em by Viễn Phương Sat Jan 29 2022, 21:37
» chúc tết nhâm dần by Lê Hải Châu Thu Jan 27 2022, 07:48
» vào xuân by Lê Hải Châu Thu Jan 20 2022, 18:05
» RU ANH NỒNG NÀN (Mimosa) by Viễn Phương Wed Jan 19 2022, 03:04
» nghề nông by Lê Hải Châu Sat Jan 15 2022, 07:18
» sự đời by Lê Hải Châu Tue Jan 04 2022, 08:39
» tết này em có về không by Lê Hải Châu Sat Dec 25 2021, 17:24
» Tranh Thơ Giáng Thu Xưa by Giáng Thu Xưa Tue Dec 21 2021, 04:28
» cái còi xe by Lê Hải Châu Tue Dec 07 2021, 08:59
» nhớ mẹ chiều đông by Lê Hải Châu Fri Dec 03 2021, 17:17
» khất lấy chồng by Lê Hải Châu Thu Dec 02 2021, 07:07
» Xướng Họa - Đường Luật by Gió Bụi Tue Nov 23 2021, 06:54
» Chiếc Nón Bài Thơ by Gió Bụi Sun Nov 21 2021, 08:22
» thầy tôi by Lê Hải Châu Thu Nov 18 2021, 08:12
» Xoắn Xuýt Tình Thơ by Viễn Phương Tue Nov 16 2021, 09:06
» tuổi già by Lê Hải Châu Sun Nov 07 2021, 06:42
» phận người by Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:03
» phận người by Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:01
» bà em by Lê Hải Châu Sun Oct 31 2021, 08:32
» nói với con by Lê Hải Châu Thu Oct 28 2021, 11:05
» giao mùa by Lê Hải Châu Sat Oct 23 2021, 08:23
|
May 2024 | Mon | Tue | Wed | Thu | Fri | Sat | Sun |
---|
| | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 | 9 | 10 | 11 | 12 | 13 | 14 | 15 | 16 | 17 | 18 | 19 | 20 | 21 | 22 | 23 | 24 | 25 | 26 | 27 | 28 | 29 | 30 | 31 | | | Calendar |
|
| | LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT | |
| | Tác giả | Thông điệp |
---|
Mùa đông
| Tiêu đề: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Thu Apr 12 2012, 14:49 | |
| ************** Câu chuyện này tôi vừa đọc được trên sina cách đây 2 hôm, và đã ám ảnh tôi suốt mấy ngày qua, khiến tôi cảm thấy cần chia sẻ cùng mọi người. Là một người đàn ông, tôi tự hỏi, liệu có ai khác trên đời đủ bản lĩnh để làm những việc như người chồng trong câu chuyện này đã làm? Những gia đình hạnh phúc trên đời đều gần giống như nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh lại có một nỗi đau riêng. Mùa xuân năm 2007, giống như khi chiếc hộp Pandora bị mở ra, bất hạnh nối nhau ập đến một gia đình hạnh phúc: người vợ bị phát hiện ung thư, người con trai duy nhất bị chứng trầm uất, treo cổ tự tử. Trong suốt hơn 1000 ngày sau đó, người đàn ông đã phải giấu kín nỗi đau, dùng chiếc điện thoại con trai để lại để tạo ra một “lời nói dối chân thật” đầy nước mắt… “Con trai, sao nỡ đối xử như vậy với bố mẹ!” Đó đã từng là một gia đình hạnh phúc và đầm ấm. Người chồng là Nguyên Học Quân, kĩ sư cao cấp của Phòng nghiên cứu vật lí và toán học Vũ Hán, thuộc Viện Khoa học Trung Quốc; vợ là Trịnh Tĩnh Hiệp, bác sĩ Học viện thể dục thể thao Vũ Hán. Người con trai Nguyên Dã, học cao học ở đại học Thiên Tân. Mùa xuân năm 2007, cha con Nguyên Học Quân trải qua những ngày căng thẳng: sức khỏe của người vợ Trịnh Tĩnh Hiệp đang ngày một xấu đi, cả nhà lòng như lửa đốt chờ kết quả xét nghiệm cuối cùng. Lúc ấy, người con trai 26 tuổi Nguyên Dã đang học thạc sĩ ở đại học Thiên Tân. Luận văn tốt nghiệp không thuận lợi cộng với khó khăn trong xin việc đã khiến chàng thanh niên bản tính hướng nội ấy ngày càng trở nên lặng lẽ, cả ngày không nói một câu, ít ra ngoài, càng ít qua lại với mọi người. Không lâu sau, kết quả chẩn đoán của bệnh viện đã khiến cả nhà bàng hoàng: người vợ đã mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn 2, hơn nữa tế bào ung thư đã di căn, cần nhanh chóng làm trị liệu. Nguyên Học Quân bắt đầu gác lại công việc để toàn tâm toàn ý chăm sóc vợ. Nhưng điều anh không thể ngờ được là, trong khi mải chăm lo cho vợ, anh đã không nhận thấy người con trai duy nhất, không chịu nổi áp lực tinh thần quá lớn, đã mắc phải chứng trầm uất nặng. Chiều 26 tháng 3 năm 2007, vừa mở cửa, anh rụng rời nhìn thấy con trai treo cổ ngay trong phòng khách. “Con ơi, sao con nỡ đối xử như vậy với bố mẹ!...” Lòng đau như dao cắt, nhưng Nguyên Học Quân vẫn kịp nghĩ, con trai là điểm tựa tinh thần lớn nhất của vợ anh lúc này. Cú sốc mất con là quá lớn đối với người phụ nữ đang lâm bệnh nặng, có thể sẽ khiến chị mất hết ý chí sinh tồn, và mọi nỗ lực điều trị sẽ trở thành vô nghĩa. Anh quyết định giấu vợ về cái chết của con trai, và dặn tất cả họ hàng giữ kín chuyện này. “Mẹ, con ở Thiên Tân ổn cả…” Giữ bí mật với người vợ đang nằm viện, Nguyên Học Quân lặng lẽ lo việc hậu sự cho con. Sau khi hỏa táng, anh đem tro cốt của con gửi lại nhà tang lễ. Trở lại phòng bệnh của vợ, cố nén nỗi đau, anh nói dối là Nguyên Dã có việc đột xuất phải trở lại Thiên Tân, hoàn thành luận văn tốt nghiệp và ở đó xin việc luôn. Anh còn dặn vợ: “Tâm trạng con không được tốt, chịu áp lực lớn, không nên làm phiền con quá nhiều, nếu rảnh rỗi tự nó sẽ nhắn về”. Vợ chồng Học Quân vốn dạy con rất nghiêm, mặc dù gia đình cũng khá giả, nhưng đều dặn Nguyên Dã tiết kiệm, những chuyện có thể nhắn tin thì không cần gọi điện. Chính vì vậy, sau khi lo hậu sự cho Nguyên Dã, anh giữ lại chiếc điện thoại của con và gửi đến vợ những tin nhắn đầu tiên: “Mẹ, con ở Thiên Tân ổn cả…” Từ đó trở đi, Nguyên Học Quân sống trong lừa dối. Chiếc điện thoại của con trai trở thành vật khiến anh phải quan tâm, thận trọng hơn hết, khi đi làm, đi công tác, anh đều mang theo; trước khi bước vào nhà phải cài chế độ im lặng, để ở nơi kín đáo nhất, xóa ngay mọi tin nhắn đi và đến. Trước nay, Trịnh Tĩnh Hiệp luôn một mực tin tưởng người chồng trung hậu thẳng thắn, nhưng Học Quân không vì thế mà dám khinh suất. Sau khi con mất một thời gian, anh nhờ người thân ở Thiên Tân đóng gói đồ đạc của con trai ở trường gửi về nhà, nói dối là con đã tốt nghiệp, và báo tin vui: Con trai đã tìm được một công việc rất tốt ở Đại học Thương mại Thiên Tân. Ngày lại ngày, nhờ rất quen với lịch trình của các trường đại học, Nguyên Học Quân dựa theo từng giai đoạn, từng mùa mà soạn “kịch bản” cho những tin nhắn. Còn người vợ thì đợi chờ từng tin, để biết con trai đã bắt đầu đi làm, đã được vào chính thức, đã được tăng lương, chuẩn bị học lên tiến sĩ, có người yêu rồi, bị thất tình rồi… Một lần, vì quá nhớ con, Trịnh Tĩnh Hiệp gọi điện cho con. Học Quân lập tức soạn tin nói con đang bận lên lớp, sẽ nhắn lại sau. Gần tết năm 2008, Học Quân lại tìm lí do, nói con trai muốn tập trung làm luận án nên sẽ không về nhà ăn tết, cũng không có thời gian liên hệ về nhiều. Tĩnh Hiệp nhắn tin trả lời: “Mẹ hiểu”, không nghi ngờ gì về nội dung tin nhắn. Nhiều lần, Học Quân khuyên nhủ vợ: “Con trai không muốn gọi điện hẳn là có cách nghĩ riêng của nó, bọn thanh niên bây giờ chịu áp lực rất lớn, rồi sẽ có ngày nó hiểu được, bây giờ, mình cứ yên tâm điều trị đi đã…” “Tôi sẽ đưa mình đi khắp các tiệm ăn ngon ở Vũ Hán” Với sự chăm sóc tận tâm của chồng, đã có một giai đoạn, bệnh tình của Tĩnh Hiệp được khống chế, chị tràn ngập niềm tin vào cuộc sống. Chị đã quen với việc nhận tin nhắn của con, cũng như với việc trao đổi qua tin nhắn. Chị còn cho rằng, đối với người con trai tính cách hướng nội của mình, đây còn là một cách rất hay để trò chuyện và hiểu con nhiều hơn. Tết năm 2009, chị cũng không gọi điện cho con, bởi chị vừa nhận được tin vui: Nguyên Dã đã yêu một đồng nghiệp họ Lí, cô gái đó rất xinh đẹp, tốt bụng, có cha làm ở Sở công an Thiên Tân… Học Quân tự nhận mình suốt nhiều năm bận công việc, ít quan tâm đến vợ. Người vợ hiền hậu, giỏi nội trợ, nổi tiếng nấu ăn ngon, sở thích lớn nhất của chị là thưởng thức các món ăn. Mặc dù việc chữa bệnh đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm, nhưng nhìn người vợ ngày một gầy mòn, Học Quân muốn tranh thủ những ngày tháng còn lại của vợ để cho chị được hưởng hết những điều tốt đẹp, nếm hết những món ngon ở những hiệu ăn nổi tiếng nhất. Một lần, tình cờ anh phát hiện trên tạp chí Đại Vũ Hán mỗi kì lại giới thiệu một món ngon tiêu biểu của các nhà hàng; tạp chí này sau đó trở thành “bản đồ ẩm thực” của vợ chồng anh mỗi khi nhàn rỗi. Cứ đến cuối tuần, người đàn ông gần 60 tuổi Nguyên Học Quân lại lái xe máy chở vợ đi khắp nơi. Điểm đến thường xuyên của vợ chồng anh là quán Chuyện cũ Hán thành ở đường Đài Bắc, nơi có món cá vợ anh thích ăn và món hải sâm xào hành rất tốt cho bệnh dạ dày. “Mình phải kiên trì, đến Tết con sẽ về…” Kiên trì điều trị suốt 3 năm trời, nhưng vẫn không chống lại được căn bệnh tai ác. Đầu năm 2010, bệnh tình của Tĩnh Hiệp bất ngờ xấu đi. Tối 9/1, nhân lúc vợ còn tỉnh táo, Học Quân nói với vợ: “Mình nhất định phải kiên trì, con trai hiện nay đang bận chuẩn bị đi du học, chỉ cần gia đình người yêu nó đồng ý, tết này sẽ về thăm chúng ta!” Anh lấy hết can đảm hỏi vợ: “Bao năm nay sống với tôi, mình có gì ân hận không?” Người vợ rơi lệ đáp: “Tôi chưa bao giờ hối hận vì đã lấy mình.” Sau khi nhập viện, bệnh tình của chị càng lúc càng nguy kịch, nhưng tinh thần vẫn rất lạc quan. Có một vài bác sĩ và bệnh nhân cùng phòng không biết chuyện, buông lời trách móc: “Mẹ ốm nặng như vậy mà không về thăm lấy một lần, nuôi đứa con như vậy thật phí công!” Chị vội vã giải thích: “Cháu nó bận lắm, sắp phải ra nước ngoài, trách cháu thế nào được!” Những ngày cuối cùng, chị lúc tỉnh lúc mê, nhưng lúc nào cũng trào nước mắt. Câu chuyện kết thúc vào ngày 19 tháng 1 vừa qua, khi người vợ trút hơi thở cuối cùng, mang theo những lời nói dối rất đẹp về bên kia thế giới. Hơn 11 giờ đêm, Nguyên Học Quân lặng người nhìn máy điện tâm đồ của vợ báo một đường thẳng. Anh ôm lấy vợ, lẩm nhẩm một mình: “Hai người đều đi cả rồi, chỉ còn lại mình tôi…” “Mong hai mẹ con hiểu được nỗi khổ tâm của tôi” Nguyên Học Quân bên mộ vợ con Người vợ qua đời, Nguyên Học Quân nghĩ đến việc đưa tro cốt của con về đất. Sau khi con mất, để vợ khỏi phát hiện, anh đã mang tro cốt gửi ở nhà tang lễ, giờ đây, anh mua hai miếng đất cạnh nhau trong khu nghĩa trang trên núi Cửu Phong, đưa con về chôn cạnh vợ. Hôm làm lễ 3 ngày cho vợ, anh mặc một bộ vest mới, thắt cà vạt cẩn thận. Từ khi con trai mất, đây là lần đầu anh ăn mặc cầu kì như vậy. Anh nói, hai mẹ con đã được đoàn tụ, anh không muốn hai người nhìn thấy vẻ buồn đau yếu đuối của mình. Anh dùng bàn tay đeo găng trắng tinh, lau khắp mặt bia, đến khi sáng bóng không còn hạt bụi, bày các thứ quả, rồi lặng lẽ tung những cánh hoa cúc vàng và trắng. “Tĩnh Hiệp, Nguyên Dã, mong hai mẹ con hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi. Suốt 3 năm nay, nhớ con, chăm vợ, lòng tôi không ngày nào không đau như dao cứa…” Nói đến đây, anh nghẹn giọng, không cất lời được nữa. Giữ bí mật, cần bao nhiêu dũng khí và hi sinh? Những người quen của Nguyên Học Quân kể lại, sau khi con mất, anh dồn hết tâm lực vào việc chăm lo cho vợ. Thấy việc hóa trị đau đớn, anh nhờ bạn bè tìm mua loại thuốc bắc đặc hiệu ở Thẩm Dương, mỗi ngày sắc thuốc, nấu cao, dán cho vợ, rồi xoa bóp, giúp vợ tắm rửa, giặt giũ, mua đồ, nấu ăn, những công việc trước kia chưa từng làm, đến nay một tay anh lo liệu. 3 năm nay, Học Quân không dám nghỉ ngơi, bởi lẽ chỉ cần anh ngơi tay ngừng trí, nỗi đau sẽ trở lại và quật ngã anh. Những lúc sức khỏe vợ khá lên, anh lại lao vào công việc để tạm quên hình ảnh người con đã chết. Tất cả những việc anh làm đều vì vợ con, nén tất cả nỗi đau trong lòng, một mình chịu đựng. Nhưng dù giữ kín đến đâu, việc này cũng truyền đi trong bạn bè, họ hàng. Nhiều người nói, anh quá tàn nhẫn. Một lần, người bạn của Tĩnh Hiệp - biết chuyện của Nguyên Dã - đến thăm, hai người ngồi trong phòng khách nói chuyện. Tĩnh Hiệp vui vẻ khoe với bạn con trai kiếm được công việc tốt, sắp ra nước ngoài, không để ý thấy người bạn quay mặt đi giả vờ xem tivi, kì thực hai mắt đã ướt nhòe. Từ đó, người bạn không dám đến chơi nữa, chỉ gọi điện hỏi thăm, sợ có lúc sơ ý không giữ được… Lần khác, vào năm ngoái, Tĩnh Hiệp nhận được một tin nhắn: “Mọi người đều biết con trai chị chết lâu rồi, sao cứ phải nói dối một mình chị.” Có lẽ do quá hoảng sợ, chị đã lỡ tay xóa mất tin nhắn. Học Đông phải giải thích nhiều lần, tìm đủ mọi lí lẽ, cuối cùng mới lấp liếm được chuyện này. Đến nay, anh vẫn không biết ai là người đã gửi tin nhắn đó. Sau khi chị Tĩnh Hiệp mất, bạn bè đều an ủi, khuyên anh không nên tự trách mình, mà kiên cường sống tiếp quãng đời còn lại. Tình yêu và lời hứa... “Tình yêu và lời hứa, giống như nhẫn cưới, anh phải giữ suốt đời, chờ hạnh phúc đơm hoa kết trái…” Nguyên Học Quân nói, sau khi vợ mất, trái tim anh trống rỗng. Năm 1980, anh và chị Hiệp kết hôn, trải qua 30 năm gian khó cùng nhau, giờ ngoảnh lại như một giấc mơ. Trong căn nhà trống trải giờ đây chỉ còn lại người đàn ông cô đơn tuổi đã về già, giờ đây có lúc chỉ thèm nghe một tiếng thở gấp của vợ trong cơn bệnh, cũng là một mong ước xa xỉ… “Kết hôn 27 năm trời, tôi chưa từng có nửa lời nói dối vợ, tôi cũng không thể ngờ bản thân mình cuối đời lại thành kẻ lừa dối nhất trên đời, thật tàn nhẫn, thật vô tình, suốt 3 năm. 3 năm, dài quá, đau đớn quá… Nhưng tôi không hối hận. Trên đời này, còn gì lớn hơn là sự sống? Làm tất cả những điều đó, là vì tình yêu với vợ, vì lời hứa suốt đời với cô ấy. Những ngày vợ bệnh, tôi vẫn hi vọng có một ngày kì tích xảy ra, cô ấy có thể khỏi bệnh, có đủ sức mạnh để chịu đựng nỗi đau mất con, lúc ấy tôi sẽ nói cho cô ấy biết sự thật, cùng cô ấy vượt qua nỗi đau…” Nhưng giờ đây, chỉ còn là những hoài niệm đau buồn! Tôi không biết điều người chồng ấy đã làm thực sự là đúng hay không, nhưng là một người đàn ông, tôi thực sự cảm phục và thầm chúc cho ông vượt qua nỗi đau, chúc ông có một tuổi già bình an, hạnh phúc. ____________________________ Nguồn : Thích Mỗi Sáng Thức Dậy Có 1Tin Nhắn Để Đọc :x. | |
| | | Bạch Dương
| | | | Mùa đông
| | | | Thanhthaiphan
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Sat Apr 14 2012, 02:36 | |
| Cảm ơn câu chuyện hay của MĐ . THANHTHAI cũng biết một chuyện về đàn ông xin góp vào cùng MĐ . CÂU TRUYỆN VỀ ANH
Tại sao người đàn ông ( thường được nghĩ là loại chuyên phụ bạc vong tình) có thể làm nên câu truyện thật cảm động . Khiến, khi mọi người đọc dến đều phải thốt lên : -"Câu chuyện này có thật không?" Hoặc họ sẽ nói: -"Lại là hư cấu của các nhà văn chuyên nghiệp. Đời thường, làm gì có". Thật sự ai cũng nghĩ vậy Có một đièu mọi người không hề nghĩ dến. Đó là, khi tình thương, tình yêu thật sự có trong người đàn ông thì mọi việc chừng như vô tưởng ... vẫn xảy ra. Tôi xin kể một câu chuyện mà tôi từng được biết. Câu truyện như sau.. Anh, người năng nổ, thích hoạt động giúp đỡ cộng đồng và cũng thích cái nghề làm Thầy, cái nghề mơ ước nhưng không đạt được của mình. Vì vậy, sau ngày giải phóng, thống nhất đất nước vài năm, anh tham gia vào tổ chức Đoàn và tham gia phong trào "Bổ túc VĂN HOÁ" lúc bấy giờ. Anh là người nghiện... Cà phê, tình cờ, quán MẸ, là quán cà phê bình dân ,vỉa hè, phục vụ cho giới lao động, công nhân lại là quán anh thường xuyên ghé đến. Một hôm anh mời người bạn đến uống cà phê ở quán. Chị mắc cở lánh mặt suốt mấy hôm, là khách quen nên anh hỏi thăm khi thấy chỉ có mình mẹ chị bán quán thì được biết bạn anh là Thầy dạy ở trường bổ túc văn hoá chị đang học. Khi rõ nguồn cơn, anh tới quán thường hơn và thăm hỏi ráo riết hơn. Sau lần mắc cở ấy, chị bắt đầu cảm mến người khách bình dị luôn gọi ly cà phê đen và bình trà nóng. Anh luôn giả vờ tiện đường mua bánh mì lót dạ lúc trực đêm để giúp chị mua nước đá về bán. Vậy rồi thương nhau , cưới nhau , chị sinh cho anh một đứa con gái với tiền sử bệnh tim kèm theo lời khuyên của bác sĩ " chị không nên sinh con vì rất dễ tử vong". Khi biết chị hy sinh vì muốn anh có nguồn vui "con cái" anh đã tự hứa cố gắng để chị không phải sinh nở lần nữa. Anh chị chăm sóc cho nhau, đòng cam cộng khổ trong mọi tình huống nhất là từ khi cả hai bà Mẹ goá của anh , chị qua đời . Anh không màng ước mơ, hoài bảo cá nhán , anh từ bỏ đời sống nhàn nhã của người công nhân vien ngồi trong phòng mát . Anh tập quen với tảo tần mưa nắng , bươn chải sớm hôm lo cho hai mẹ con chị . Anh chỉ mong muốn được hạnh phúc cùng chị bên cô con gái đang trưởng thành. Trời già cay nghiệt lời xưa quả không sai. Mong muốn của anh sớm không thành . Chị đột ngột ra đi chỉ trong một ngày . Tôi vẫn nhớ , trong phòng cấp cứu khi thấy chị yếu đi nét lo âu hằn rỏ trên gương mặt rắn rỏi, gan góc của anh và như sợ chị thiếp đi sẽ không tỉnh lại anh luôn miệng "Em ! Em có thương anh, thương con không" . Mũi vướng ống thở , miệng ngậm ống hút dịch , sức tàn , lực kiệt chị vẫn cố gật đầu mỗi khi anh hỏi. Chị yếu lắm, chị sắp lìa xa anh ,cảm nhận được nhưng anh vẫn cố níu kéo với hy vọng chị ở lại với anh. Ghì chặt vai , áp miệng vào tai chị anh nói "em Muốn anh làm gì , em nói đi , nói với anh đi" . - " con" chị chỉ nói một từ duy nhất. Nhịp tim , nhịp thở của chị hầu như không còn nếu không nhìn vào màn hình hiển thị của những chiếc máy chuyen dùng. Linh tính như mách bảo anh lại ghé môi thì thàm vào tai chị - " em , em ráng lên, ráng ở lại với con, với anh. Cố lên em , em hứa không để anh đụng tới bếp lò mà , giờ em đi ai lo cơm cho anh, cho con. Em không được sai lời , em phải ở lại với anh" . Chị không gật, không nói, không còn phản ứng nào khác...chỉ có dòng lệ ứa ra nơi cuối khoé mi . Chị ra đi mãi mãi như vậy. Sau khi chu toàn mọi việc cho chị , anh bỏ hẳn việc kinh doanh , không gặp bạn bè , không còn ra quán nhâm nhi ly cà phê tán gẫu . Anh học làm bếp , tập nấu cơm, làm những công việc của người nội trợ . Anh đưa đón con đi học . Anh làm tất cả đã 3 năm rồi . Có người hỏi sao anh không thêm bước nữa cho đỡ vất vã hay mướn ai đó làm để dành chút thời gian cho bản thân chứ đàn ông , vậy hoài chịu sao được. Anh ậm ừ qua chuyện lại lao lo cơm nước , đưa đón con dù hiện giờ con gái anh đã là sinh viên đại học năm thứ ba . Mọi người không hiểu nghĩ anh keo kiệt sợ tốn tiền thuê người làm hoặc mướn người làm sẽ phát hiện anh giả vờ chứ dễ gì đàn ông chịu đựng nổi sự trống vắng , dễ gì đàn ông có thể làm những việc nội trợ một cách chu toàn. Với tôi , tôi hiểu anh có thể làm tất cả chỉ với một từ " con" cuối cùng chị nhắn lại trước khi ra đi. | |
| | | Mùa đông
| | | | Thanhthaiphan
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Mon Apr 16 2012, 22:21 | |
| Sư tỷ chơi bán " thơ" đệ luôn rồi còn nặng hơn tội bán đứng đệ nữa kỳ này ...trời hết mần ăn ở đây rùi...huhuhu ... | |
| | | Bạch Dương
| | | | Như Nam
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 14:24 | |
| gửi anh phanthanhthai
thật lòng em chẳng hiểu nhiều
nhưng nghe thoang thoáng bao điều về anh
giật mình cảm phục lòng thành
tình yêu chung thủy anh dành cho ai
vợ giờ ở chốn tuyền đài
mà anh vẫn giữ không phai lời nguyền | |
| | | Bạch Dương
| | | | Như Nam
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 22:40 | |
| đẹp thay tình nghĩa phu thê !
quý thay cái nghĩa đi về có nhau
tháng ngày ôm khối tình đau
nhấp men rượu đắng cồn cào nhớ ai ! | |
| | | Bạch Dương
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 22:58 | |
| lời nguyền còn đó chưa phai cho nên duyên nợ trúc mai anh từ lạc hồn trong cõi ưu tư tóc pha màu tuyết rối như tơ vò ..
| |
| | | Như Nam
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 23:03 | |
| Tình yêu ai nhận ai cho ?
Kẻ nơi chín suối ..người so nỗi buồn,
Tóc ai nhuộm trắng chiều buông
Mà tim vẫn cứ gọi luôn tên người ! | |
| | | Bạch Dương
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 23:14 | |
| trên môi khắc khổ nụ cười gượng thêm đôi chút cho tươi với đời thấy mà thương thế anh ơi lòng anh như thể vàng mười trong rương ... | |
| | | Như Nam
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 23:20 | |
| Vàng kia sao sánh tình thương?
Anh trao cho vợ , khôn lường tình yêu
Ngậm vành chỉ ước một điều
Người bên em được bấy nhiêu phần mười ! | |
| | | Bạch Dương
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 23:25 | |
| hỏi sao mà khó quá trời "bên em" em biết - anh thời xin thua lá vàng rơi ngập sân chùa trống kia không đánh không khua cũng "tùng" tình người ai thể thấu cùng thì cho xin chút tình chung đem dzìa | |
| | | Như Nam
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Wed Apr 18 2012, 23:29 | |
| Tình yêu chẳng sớt chẳng chia
Một nửa chẳng trọn - đem dzìa mà chi?
Một nửa em để phòng khi
Chạnh lòng còn chút tình si ấm lòng
Hỏi rằng anh hiểu hay không ? | |
| | | Thanhthaiphan
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Thu Apr 19 2012, 00:46 | |
| NHƯ NAM ƠI Cái tựa là lời nối dối chân thật đó . Bớ vườn thơ ôi NHÀ ĐÔNG ỷ đông ăn hiếp mình thái ( Nhớ Mùa Đông và Mùa Đông gọi chung là nhà ĐÔNG hén).haha | |
| | | Bạch Dương
| | | | Thanhthaiphan
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Thu Apr 19 2012, 01:13 | |
| Ngoan mần sao được cứ khuyenngoan Cậy thế hai người bán đứng" chàng" Hiếp quá Nhà Đông ăn hiếp quá Kỳ ni quyết chí phải...la làng Kha kha thái gặp được BD rồi mừng ghê cứ dí vòng vòng theo đuôi huynh với anh hai mỏi chân gần chết | |
| | | Bạch Dương
| | | | Thủy Dung
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Fri Apr 20 2012, 11:49 | |
| Tình yêu dẫu có đắng cay Dẫu rằng xa cách nhớ ngày mong đêm Mẹ cùng con chốn cửu tuyền Lòng cha đau nhói, ướt nhèm mắt côi Kiếp người âu cũng nổi trôi... ------------- Đọc xong câu chuyện mà không cầm được nước mắt rồi chị ơi! | |
| | | Bạch Dương
| | | | Thủy Dung
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Sat Apr 21 2012, 08:53 | |
| Cái tên Dê Trắng thật là Đang buồn hắn lại thích cà chọt đây Đã thế cho hắn biết tay: "Về ngay quán cháo, rửa ngay cái nồi!" Nhanh! | |
| | | Bạch Dương
| | | | Phoi pha
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT Sat Apr 21 2012, 16:22 | |
| CHuyện qua cũng đã qua rồi sao ta cứ để bồ hồi nhớ nhung nửa đời sóng gió khôn cùng giờ nên đi tiếp chớ chùng bước chân biết đâu đời bớt dãi dầu ấm lòng đôi chút đêm thâu với...người mĩm cười... một chút cho tươi Cho đời trẻ lại..cho người . cho ta ! | |
| | | Sponsored content
| Tiêu đề: Re: LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT | |
| |
| | | | LỜI NÓI DỐI CHÂN THẬT | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
Similar topics | |
|
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |