HOA VIÊN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


Diễn đàn về Văn học, Thơ ca, Nghệ thuật, Tình bạn, Tình yêu, và Cuộc sống. Không chính trị và quảng cáo.
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 1 (hoavien.forumvi.com).          Chào mừng bạn đã đến với Diễn đàn Hoa Viên 2 (hoavien2.forumvi.com).          
Thống Kê
Hiện có 81 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 81 Khách viếng thăm :: 3 Bots

Không

Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 112 người, vào ngày Fri Apr 26 2024, 23:12
Latest topics
» Dòng Thơ Nhạc Trích Đoạn
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Wed Apr 24 2024, 16:35

» Sau Mười Năm
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Thu Apr 04 2024, 18:31

» Cánh Thơ Xuân Tình
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Fri Mar 22 2024, 19:43

» Khúc Nhạc Tình Yêu & Câu Chuyện Tình
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Jan 25 2024, 16:22

» Thơ Hay Ngắn
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sat Jan 13 2024, 13:26

» Tôi Yêu Mùa Đông
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sun Dec 24 2023, 18:50

» Thôi Rồi Nỗi Nhớ Còn Đây…
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Dec 21 2023, 16:21

» Buồn Thu
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sun Dec 17 2023, 19:27

» Khúc Nhạc Tình Buồn – 2
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Wed Dec 06 2023, 14:40

» Khúc Nhạc Tình Buồn - 1
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Dec 05 2023, 12:32

» Thẫn Thờ Triền Miên
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Dec 01 2023, 16:32

» THƠ NGẮN
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 27 2023, 16:47

» Tâm Sự Với Trăng
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Nov 21 2023, 21:29

» Thổn Thức Tiếng Lòng
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 17 2023, 13:35

» Vậy Mà Ai Nỡ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Nov 13 2023, 20:47

» Nỗi Nhớ Niềm Thương Dưới Nắng Tà
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu Nov 09 2023, 22:35

» Thơ Tình Buồn
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Nov 03 2023, 13:19

» Nửa Mảnh Tình Xa
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Wed Sep 20 2023, 02:14

» Quá Khứ Còn Đâu
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Mon Sep 04 2023, 17:47

» Thơ Những Mối Tình Buồn (2)
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Fri Jul 28 2023, 20:48

» Thơ Những Mối Tình Buồn
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Thu May 18 2023, 10:10

» Chung Một Cõi Về
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Mon May 01 2023, 18:30

» Xuân Phân Niềm Nhớ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Wed Apr 05 2023, 18:28

» Mê Trần
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sat Mar 11 2023, 19:38

» Tưởng Vọng Cố Nhân
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Mon Feb 27 2023, 22:08

» Thơ Hay Ngắn Trích Đoạn
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Tue Jan 31 2023, 09:32

» Đêm Đông
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Tue Jan 17 2023, 20:09

» 1- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:27

» 2- Thơ Vui Mừng Năm Mới 2023
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Mon Jan 16 2023, 09:26

» Hương Tình Thu
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Mon Dec 19 2022, 03:42

» lục bát mùa thu
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sun Aug 28 2022, 09:51

» Tháng Tám Về
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Thu Aug 04 2022, 18:42

» dại khờ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Mon Jun 20 2022, 08:32

» Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng)
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sat Jun 18 2022, 22:16

» TÌNH QUÊ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Wed Jun 15 2022, 08:36

» hương thầm
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Wed May 25 2022, 08:12

» Trăm Ngày Xuân Vắng Nhau
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sun May 22 2022, 06:01

» nhuộm tóc
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Wed May 18 2022, 10:57

» mùa lúa trỗ bông
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Tue May 03 2022, 10:55

» hè ơi
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Wed Apr 13 2022, 10:21

» Gửi Người Tình Lỡ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sun Apr 03 2022, 17:44

» Biển Chiều Gọi Nhớ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sat Mar 26 2022, 07:20

» nắng tháng ba
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Wed Mar 23 2022, 10:56

» Hai Góc Tình Xa
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sun Mar 20 2022, 20:07

» TRANG THƠ LÊ HẢI CHÂU
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Fri Mar 18 2022, 08:43

» Gởi Bạn Tri Âm
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Fri Mar 11 2022, 08:52

» giấc mơ hồng
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sun Feb 06 2022, 08:25

» MỘT CHUYỆN HI HỮU
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Nguyễn Thành Sáng Sun Jan 30 2022, 13:23

» tìm lại người xưa
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sun Jan 30 2022, 11:27

» Xuân Là Em
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Sat Jan 29 2022, 21:37

» chúc tết nhâm dần
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Thu Jan 27 2022, 07:48

» vào xuân
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Thu Jan 20 2022, 18:05

» RU ANH NỒNG NÀN (Mimosa)
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Wed Jan 19 2022, 03:04

» nghề nông
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sat Jan 15 2022, 07:18

» sự đời
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Tue Jan 04 2022, 08:39

» tết này em có về không
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sat Dec 25 2021, 17:24

» Tranh Thơ Giáng Thu Xưa
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Giáng Thu Xưa Tue Dec 21 2021, 04:28

» cái còi xe
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Tue Dec 07 2021, 08:59

» nhớ mẹ chiều đông
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Fri Dec 03 2021, 17:17

» khất lấy chồng
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Thu Dec 02 2021, 07:07

» Xướng Họa - Đường Luật
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Gió Bụi Tue Nov 23 2021, 06:54

» Chiếc Nón Bài Thơ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Gió Bụi Sun Nov 21 2021, 08:22

» thầy tôi
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Thu Nov 18 2021, 08:12

» Xoắn Xuýt Tình Thơ
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Viễn Phương Tue Nov 16 2021, 09:06

» tuổi già
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sun Nov 07 2021, 06:42

» phận người
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:03

» phận người
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Mon Nov 01 2021, 10:01

» bà em
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sun Oct 31 2021, 08:32

» nói với con
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Thu Oct 28 2021, 11:05

» giao mùa
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Emptyby Lê Hải Châu Sat Oct 23 2021, 08:23

Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập: 
:: Quên mật khẩu
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar

 

 ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH

Go down 
Tác giảThông điệp
Hoa Gió

Hoa Gió



ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH Empty
Bài gửiTiêu đề: ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH   ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH EmptyFri Oct 16 2015, 19:30

ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH



-Xin lỗi thầy-


“Có những ngày, lòng tự dưng chênh vênh đến lạ. Bao nhiêu điều không may rủ rê nhau ập đến, cứ như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Tôi ôm ấp nỗi  buồn và mang nó theo bên cạnh cứ thế  đi mãi, đi mãi cho đến khi trước mặt tôi hiện ra một tấm bảng gỗ được trang trí những bông hoa nhỏ li ti lạ thay những bông hoa ấy lại là màu xanh, với dòng chữ được ai đó cẩn thận ghi rằng “Gửi nó lại đây! Này cô gái vừa hai mươi”.
-Hải Phòng chuyến 8giờ 30 còn ai không ạ!  
Tiếng của anh nhân viên vang lên ở khu vực kiểm tra hành lý, nó lẫn vào tiếng cười nói của mọi người xung quanh.  Nghe tiếng thong báo một vài người đến trễ vội vã lấy hành lý của mình và khom người chui qua dây phân cách màu đỏ in tên của hãng bay, họ bỏ lại xe chở hành lý, ra khỏi hàng và đi vào trong theo chỉ dẫn của anh nhân viên. Một anh da trắng cao to thấy vậy vội  bước đến tháo dây phân cách và đem chiếc xe ấy ra ngoài giúp cho những người sau dễ dàng di chuyển tiếp. “Chec- kin xong chắc tới giờ bay nên chị đi luôn, em ở lại cố gắng học giỏi nhé. Em nhớ chuẩn bị hết giấy tờ cần thiết ngày mai sang chùa nhận học bổng”. Chúng tôi không hề có cuộc chia ly nào chỉ là sự di chuyển đến những thành phố khác nhau nhưng luôn nhìn về nhau. Chị xuất gia đã tám năm, ngày đi chị chỉ vừa tròn tuổi tôi bây giờ- ở một nơi xa cách tôi đến nửa vòng trái đất. Chị được về nước và thăm nhà trong thời gian ngắn. Như mẹ vẫn bảo “Người tu phải ở trong chùa”. Lại một lần nữa chị đi xa, chị thương tôi nhiều thế cơ. Tôi thấy mình thật tệ! Tôi đứng một góc nhìn chị  với màu áo nâu trầm hiền nhẹ nhàng đẩy xe hành lý vào thỉnh thoảng chị quay lại nhìn tôi. Hình như tôi nghe tim mình rơi một nhịp, mắt cay xòe, hay tay nắm chặt.  Chẳng còn nghe rõ anh nói gì. Chỉ còn nghe tiếng ai đó rít bên tay mình “ Đi đi, đồ hèn! Đến bên chị mày mà nói hết lỗi lầm của mình đi”
Nếu có những cái tên hay và thích hợp với tôi lúc này, chắc hẳn đám bạn sẽ không ngại thương tích mà bay vào giành lấy giành để  cái bảng có tên “Hâm đơ và hậu đậu” cho tôi. Tôi thường thích cười với những người lạ và hát vu vơ một đoạn chẳng đâu vào đâu  trên xe buýt… Để rồi một ngày đám bạn tôi được một trận cười ầm giữa ngã ba đường vì nụ cười ấy.
-Hình như thầy này dạy trường mình, bộ mày biết thầy hả Min? -Nhỏ Vy vỗ vào vai tôi nói to.
-Đúng vậy, nó biết thầy nhưng thầy không biết nó. Haha.
Chẳng  kịp để tôi phản ứng gì cả bọn lại cười và kéo tôi đi. Vừa đi tôi vừa  nghĩ  “Sao hôm nào học môn thầy cuối giờ  điểm danh thầy cũng gọi tên, mặc dù tổ trưởng đã điểm danh tôi có tên trong danh sách nộp thầy. Hay tại lớp đông! Mà không, tôi cũng thường hay phát biểu cơ mà”
Thầy hay gọi tên tôi vì để chắc chắn tôi có mặt không, bởi đi theo tên tôi là hai cái dấu chéo màu đỏ nói thay cho việc rằng tôi đã nghỉ học không phép. Tôi đoán vậy!
Đó là vào ngày Quốc tế phụ nữ, xung quanh tôi chỉ toàn là hoa là hoa. Phòng kí  túc xá cũng bị tôi trưng dụng làm “kho”.  Lần đầu chúng tôi đi bán hoa, bốn đứa con gái sinh viên năm nhất hớn hở cho một cuộc kinh doanh to bự trong hai ngày trên vỉa hè. Thế nhưng vào ngày bảy tháng ba, mọi thứ không như chúng tôi nghĩ, số người ghé mua gần như  là không. Tôi nhìn đám bạn với vẻ mặt đầy lo lắng mà cười động viên rằng “ Ở Thành phố  mình đếm dược mấy cái ngã năm, yên tâm ở đây đi. Dù tình hình bây giờ là rất tình hình rồi”. Tôi và nhỏ Vy không bỏ lỡ phương án nào, hăng háy ôm một vài bó hoa, lên xe đạp chạy ra công viên gần trường để thay đổi tình hình, nhưng chẳng ăn thua gì. Ngoài đấy đầy người bán. Ban đầu chúng tôi không dám mời, nhất là nhỏ Vy. Vậy mà đến khi mời rồi thì chỉ nhận được cái lắc đầu và câu cảm ơn của chúng tôi. Vừa đói vừa mệt, chúng tôi ngồi bệt xuống bãi cỏ. “ Ê Vy! thầy dạy môn Đường Lối của tao chụp hình cưới ở công viên này này”. “Con hâm, giờ mày còn nhớ được mấy chuyện đó nữa á,bộ thầy có biết mày lai ai hả?”… Gần 11 giờ đêm chúng tôi đi bộ về trường, chân đứa nào cũng không nhấc lên nỗi. Tôi nhắm mắt vào lúc một giờ sáng và mơ về những bông hoa lung linh. Sáng hôm sau thức dậy, nắng ngập cả phòng, hôm nay có môn thầy, và giờ nàythì  đã hết tiết! Này là không phép nhé! Tôi buồn rầu nhìn bó hoa hồng đỏ mà nghĩ đến dấu chéo kia. Và dĩ nhiên, lúc này tôi đang là một đứa sinh viên đang hăm hở chuẩn bị “tốt nghiệp” năm nhất.



Chẳng biết do may mắn, hay do “tài nghệ” lần đầu cắm, bó lung tung của chúng tôi mà hoa đã bán hết sạch vào hôm tám tháng ba. Điều đặc biệt mà tôi nhận được trong hai ngày ấy không chỉ là số tiền to bự thu về mà chính là bài học về tình cảm của con người dành cho nhau. Đó không phải là những bông hoa mà chúng tôi đặt lên chúng một giá trị lớn bé nào. Mà là  một chú lớn tuổi mua hoa và nhẹ nhàng bảo : “Hoa này về chú đặt trên bàn thờ, vợ chú mất rồi”. Là anh công nhân áo vàng hối hả chạy về giữa khuya, mừng rỡ nhìn chúng tôi: “May mà còn hoa”. Vậy là chúng tôi bán một bó hoa cho anh tặng vợ và tặng cho anh bó cuối cùng để anh tặng mẹ. Là một cậu sinh viên dáng người nhỏ nhắn trong công viên chạy đến hỏi chúng tôi ấp úng “Chị có bán hoa lẽ không ạ?” Bạn gái cậu ta đứng đấy không xa, nhưng chúng tôi không bán hoa lẽ, tôi liền nhìn sang Vy nháy mắt - Vậy là bó hoa kia được bán đi với giá bằng một cây hoa.
Mọi thứ không phải luôn xinh đẹp như một bông hoa hay sẽ mỉm cười lại với bạn như cách bạn mỉm cười với chúng. Đó là vào một buổi sáng trong veo, tôi nghe văng vẳng tiếng cả phòng ồn ào, hình như ai đó phòng bên mất máy vi tính. Tôi rướn mình ra khỏi chăn, nhỏ Vy giật giật tôi “Chị My mất laptop rồi kìa, kiểm tra máy mày lại xem”. Tất cả như đen sầm lại trước mắt.  Tôi chỉ nói được hai từ “Cái máy” rồi buông lơi. Tôi không biết phải làm gì, những câu nói của mẹ lại vang lên trong tôi “Mua lần này thì phải giữ cẩn thận tới đi làm xài luôn, tụi nó lấy chồng cả rồi còn con cái nữa, không có tiền bạc gì đâu. Tội chị Anh mày nhất, đi tu bên đó mấy lúc mùa đông lạnh nó mặc cả áo khoác cũ để dành tiền gửi về cho...”. Tôi im lặng đặt mình trên chiếc giường chật hẹp của kí túc, trong căn phòng đầy người mà đên việc thở thôi cũng nặng nhọc. Hôm ấy tôi được nghĩ học. Tôi làm đơn xin phép phòng Quản lý kí túc xá để cho phép xem lại ca-me-ra  giám sát. Đám bạn thì xin phép cô cho tôi dời ngày thuyết trình. Và may mắn là camera đã quay lại hình ảnh cô gái lạ lẻn vào phòng tôi lúc sáng khi cả phòng ngủ say và một số người đi học không khép cửa lại. Cả phòng tôi bị mời xuống phòng quản lý họp gấp. “Thầy cô cũng sót khi tụi em bị mất tài sản, là mồ hôi nước mắt của ba mẹ. Nhưng cả phòng đông như thế mà không ai phát hiện người lạ vào thì…”. Một thầy khác chen vào ngay “Các em có biết kí túc xá như vậy mấy nghìn học sinh không, các thầy cô cũng đâu thể kiểm soát hết. Nhà thầy mất mấy chiếc xe đây, công an tháo camera thấy người lấy rành rành ra  đó chứ có tìm được đâu”. Tôi im lặng nhìn cô quản lý tầng lầu của mình và hỏi “Vậy em có được báo công an không cô?” - “Nếu em muốn báo thì làm đơn cô đưa thầy kí duyệt”…
Bầu trời màu xám, từng làn mây ì ạch đẩy nhau trôi, va nhau và rồi sụt sùi như giật mình bởi tiếng chớp sét nổ vang trời.  Mưa to như trút, cậu bạn tôi từ bên đại học Luật sang , lẽ ra cậu đang là một sinh viên năm hai cùng trường với tôi nhưng cậu đã bỏ một năm ôn thi lại ngành cậu yêu thích. Thấy tôi cậu đã hỏi ngay :
- Cậu báo với công an chưa đấy?
- Tớ đợi phòng quản lý kí túc xá.
Tôi chưa dứt lời cậu ta đưa tay ra tỏ vẻ phản đối và nói ngay như một ông luật sư “non”
- Này nhé, cậu có biết cậu đã đủ 18 tuổi rồi không, và mỗi năm cậu đóng thuế để làm gì. Tớ thừa biết cậu chẳng tìm lại được máy đâu. Nhưng ít ra những người sau này bị như cậu hôm nay sẽ rút kinh nghiệm.
Cậu ta đi về khi trời  vẫn mưa, không quên đấm vào tay tôi thay cho lời nhắn “Cố lên”
Mai An vưa che dù vừa bì bõm lội nước theo tôi đi đến đồn công an phường, tôi viết đơn xong  nhận được nhiều câu hỏi nghiệp vụ  và nhận được cuộc hẹn sẽ lên phường làm việc sau cùng thầy quản lý kí túc. Cho mãi đến tận bây giờ, tôi chưa hề biết đến một cuộc hẹn từ áo xanh ra sao. Để rồi một ngày Mỹ An đập phình phịch vào vai tôi chỉ về hướng chú công an đang đứng cạnh xe dân phòng, chú đang loay hoay thu bàn ghế của mấy cô bán hàng trước cổng trường tôi, chợt thấy chúng tôi nhìn, chú quay sang gượng cười rồi quay đi nói gì với các anh áo xanh khác. Nhỏ An cười to mà nói như kiểu đúng rồi  Tao đã nói “Sài Gòn lạc nhau là mất, lạc nhau là mất mà không tin”
Đêm về, nhỏ Vy vừa học vừa lấy tay xoa nhẹ vào lưng tôi. Cả hai không nói gì, dường như chúng tôi thường ôm ấp nỗi buồn của nhau như thế, không đong không đầy nó cứ lung chừng nơi khóe mi. Sợi buồn. Vậy là  tôi lấy cớ đi ra ngoài lấy đồ ăn anh họ gửi sang, thở phào tôi đưa tay nhấn lên phím nguồn điền thoại. Tôi tự hỏi bây giờ đã là nửa đêm và dĩ nhiên không có một anh họ nào đủ rộng và lượng để mang đồ ăn sang cho tôi cả. Nhỏ  Vy biết có lẽ biết tôi đi đâu, nhưng nó không ngờ rằng tôi đã chạy một mạch từ tầng lầu của mình lên tầng thượng của kí túc-lầu 13.
- Này bạn kia, biết giờ đã là mấy giờ rồi không hả. Đây là kí túc nam, hiểu chứ?
Một anh chàng cao cao kính cận, vai mang ba lô màu mận đỏ, mặc trên người chiếc áo đồng phục của cửa hàng tiện lợi 24 giờ, chẳng biết anh từ hành tinh mang tên “không ngại người lạ” nào rơi xuống đây. Tôi dửng dưng đáp, thay vì một nụ cười cho người lạ như mọi khi:
- Thì sao? Nhưng đây là hành lang của tầng thượng.
- Lại thất tình  chứ gì.
Vai tôi run lên vì giận, anh ta nghĩ mình là thầy bói hay đại loại là một ông thầy tử vi chắc. Tôi cười to khiến anh giật mình:
- Này nhé, thứ nhất tớ chưa có bạn trai. Thứ hai thất tình không phải là chuyện gần kề với chuyện trời sập. Và chuyện gần như trời sập đó là tớ vừa bị mất máy vi tính, chỉ vừa mua đúng một tuần. Tớ không thể nói cho mẹ và chị tớ biết, vì đó là số tiền mẹ và chị tớ khó khan tiết kiệm được. Hai hôm trước tớ cũng vừa bị mất thẻ cơm tháng. Tớ tự hỏi tại sao nó lại xảy ra với tớ, trong khi những cái máy khác đắt tiền hơn vẫn để đấy và chị ta lại ngó lơ. Thậm chí bây giờ tớ muốn tìm một chỗ để khóc vậy mà cũng bị “mất” nữa.
- Thì ra là vậy ah! Tui thấy bạn đứng một mình ở đây giờ này sợ bạn nghĩ quẩn rồi nhảy xuống kia  mất công lại làm biến dạng mái tôn của trường thì khổ nữa. Tui thấy mà không ngăn chặn thì là không biết bảo vệ của công.
Vừa nói cậu cậu ta vừa cười như những điều tôi nói vừa nói ra đã bị gió cuốn và rơi xuông mái tôn “của công” kia rồi. Nhưng nói xong cậu rút trong ba lô ra một gói khăn giấy to đùng. “Nè khóc đi”. Anh ta không quan tâm cơ mặt tôi đang chuyển qua sắc thái nào:
- Nhớ hôm gặp nhóc mạnh mẽ lắm cơ mà, cười tươi với bác bảo vệ nữa chứ. Nhóc năm nhất, hay năm hai. Mà năm nào thì cũng còn trẻ hơn anh chán. Còn thừa thời gian để kiếm lại. Hãy buồn vì những thứ mà khi mất đi nhóc không bao giờ dùng tiền mua lại được kìa. Khóc đi nếu muốn rồi về phòng ngủ ngay và luôn. Sắp thi rồi đấy.
Cánh cổng sắt màu trắng được mở ra bởi cậu cậu bé có gương mặt trắng hồng phúng phao. Theo trung tâm gia sư thì tôi được biết cậu đang học lớp ba. “Mở cửa cho cô vào đi con”. Tôi đã chuẩn bị tất cả tâm lý và gương mặt mình khi xuất hiện đầu tiên trước phụ huynh  sẽ ra sao. Lại cười.
- Em đây là sinh viên năm mấy, có đi dạy ở đâu chưa?
- Dạ em là sinh viên năm hai, năm nhất em có đi dạy vẽ ở trường mầm non Bình Minh gần đây ạ.
- Em học ngành gì? …
Cánh cổng trắng khép lại, con hẻm xa hun hút hơn lúc vào. Tôi đạp nhanh và dừng lại dưới tán cây bên đường. Thở dốc. Buông lơi. Chơi vơi
Tôi đưa tay ôm vai mình. Mưa. “Chị thấy thằng bé nhà chị cũng chỉ học vẽ thêm cho vui, nhưng em lại không phải sinh viên trường Mĩ Thuật. Có gì chị bàn lại với chồng chị rồi gọi em”. Tôi như muốn gào thét lên rằng “Sẽ chẳng có cuộc gọi nào xảy ra đâu”, lúc nào cũng chỉ biết cười và nào là “Không sao đâu ạ”. Cứ thế mặc cho từng làn nước mưa tạt vào người, nước mắt tôi hòa vào mưa. Mặn chát. Rõ là chị đã đồng ý với trung tâm, rõ là nếu việc  suy nghĩ lại xảy ra nghĩa là tôi bị mất đi khoảng tiền hoa hồng vừa đóng trung tâm. Mà ở thành phố này, tôi thì đang mắc nợ! Chẳng đáng thương.
Những tối lạnh, tôi lại co tôi rúc vào người Vy, thì thầm “ Hay là tao đi bán thận, gan, máu hay đại loại cái gì có thể bán được mày hả” “Dẹp ngay mấy cái ý tương điên rồ của mày đi, đáng chắc. Khùng”. Đêm dài rớt trên mi tôi tận khuya. Đầu tôi lại nặng trĩu “ Khi nào bé về, máy mới xài tốt không em. Khi nào về đem về cho chị chép ít tài liệu trước khi đi nha”.
Nói dối.
Nhớ nhà.
Qua sự biến mất của tôi và mấy cái a-va-ta đen kiểu như trời sấp sập, bọn bạn thân ở quê cũng phui ra được chuyện gì đang xảy ra với tôi. Chúng nó buồn. Buồn vì chỉ có thế mà tôi đã không còn là tôi. Chúng  giận vì tôi không nói cho chúng biết. Thế đấy, nhưng chúng chẳng phải đi mách cho mẹ tôi hay đâu. “ Không có máy thì mày không về được đúng không, chị mày cũng gần tới ngày đi rồi”. Cậu bạn thân tôi đi xe buýt từ tận Thủ Đức qua trường tôi hớn hở “ Tao thi đậu bằng lái rồi, để tao về quê lấy xe đi dạy thêm lại. Tao thấy anh họ mày nói vậy đúng đấy, dù sao anh cũng đi làm rồi. Mọi người chỉ là cho mày mượn chứ có cho không đâu. Dẹp cái tôi qua giùm đi má trẻ”…
Chiều buông và chầm chậm leo lên các hàng cây, như bỏ mặc tiếng ồn ào, hối hả. Ngồi đối diện với tôi trong gian phòng đầy mùi hương của tranh gỗ, anh nhấp cốc cà phê, từ tốn. “ Anh cũng muốn nhận em vào làm, nhưng anh có nghe Vinh nói lại rằng học kì này em học nhiều môn nhất trong bốn năm, nên anh nghĩ em nên tập trung học đi” Anh như đọc được nét buồn trên mắt tôi, anh trêu “ Anh thấy em hạnh phúc đó chứ, có bạn bè bên cạnh. Anh thấy thằng Vinh mua heo đất rồi cả bọn nó xúm lại để dành. Tuổi trẻ cái tôi nó thường to lắm. Nhưng tạm thời thì em có thể cất nó đi”. - Anh không nhận tôi vào làm. Bánh xe tôi lại quay nhanh hơn, tôi đã tìm được nơi dạy thêm mới. Cuối tuần thì phát tờ rơi. Hớn hở, lao vào. Và rồi một ngày tôi bước ra khỏi bệnh viện, văng vẳng theo bên tai mình “ Còn trẻ thế này mà để bị thiếu máu não”. Tôi bị thiếu máu. Vai khẽ rung.
Tôi dần quên mình đang có một lịch học dày đặc trên lớp, kì thi đang sát kề. vẫn đến lớp nhưng tôi chỉ mặc định nhớ rằng tôi đang mắc nợ anh họ mình, đám bạn thân và nhóm bạn thân cạnh. Là số tiền mọi người trả góp lại mua lại máy giống hệt máy cũ cho cho tôi và số số tiền còn lại hàng tháng tôi phải trả. Mặc dù anh họ và Minh bảo họ sẽ phụ giúp tôi. Tôi là một đứa sinh viên không có tiền gửi từ gia đình hàng tháng. Ngày thi càng đến gần, chín môn đang đợi tôi. Tôi lao vào ôn, và thức khuya cày như một đứa sinh viên “tạm bợ”.
Thứ sáu hôm ấy tôi thi ba môn trong một ngày. Môn thi Speaking-Nói, sẽ bắt đầu lúc 6 giờ 30 sáng, tôi cài đến hơn năm cái báo thức. Vậy mà tôi không nghe nỗi một báo thức nào cho đến khi nhận được cuộc gọi của Kiệt, cậu bạn cùng lớp. “Trời ạ, bà đang ở đâu thế. Qua tên bà rồi kìa, lên nhanh đi. Mà nhớ đi thang máy, đừng chạy bộ 14 tầng lầu nha”. Tôi đến kịp và thi tốt phần thi của mình. Lạ thay tôi nhận ra. Người gọi cho tôi lại là Kiệt, cậu bạn mà mấy hôm trước tôi còn cho lơ vì thái độ khinh khỉnh của cậu ta . Chơi chung tôi một năm, vậy mà khi biết chuyện tôi lớn hơn một tuổi đã cứ nhắc đi nhắc lại “ Chị, thì ra là chị, Giờ mới biết. Haha”. Tôi đã định giải thích vì sao tôi có mặt ở đây, học chung với cậu. Và tôi đã bỏ lỡ một năm như thế nào. Không có tiền học đại học, bị chuyển đi đến một nơi xa xôi và sống cùng những người không thân thuộc ra sao. Mười tám tuổi, tôi nhận ra nếu không đi trên đôi chân của chính mình thì không thể nào được sống cuộc đời mà tôi mong. Tôi mang ba lô về lại thành phố, làm tất cả những công việc làm thêm. Dạy vẽ, phục vụ, phát tờ rơi, bán quần áo,  giày dép vỉa hè… để trang trải mọi thứ. Mẹ giận tôi lắm, “Con không học ngoài đấy thì về quê đi làm công nhân như tụi con Hồng con Huệ..” Tôi cúp máy, chẳng hờn. Mình mẹ mà nuôi năm chị em tôi thì lấy cớ chi hờn. Tôi cứng đầu. Một tháng cho việc nhờ cậu bạn chuyên toán ôn lại và giải đề thi. Tối về tôi tự ôn với một đống sách vở cũ. Tôi đậu đại học.
Buổi trưa cũng đến, nhỏ Vy nhìn tôi trông bộ dạng thiếu ngủ  bảo “Mày cứ ngồi sau tao, trúng câu không thuộc  tao đọc cho”. Tôi thẫn thờ nhìn nó. “Tao sợ mình học lại, Vy à. Có giận tao không”. “Im đi, tiền thuốc, tiền nợ ngân hàng hàng tháng, và giờ muốn chi tiền học lại à? Giàu đó” . Nhớ cái ngày đăng kí học phần nhỏ Vy đã reo to như thế nào khi thấy môn Tư Tưởng với một danh sách dài nhưng chỉ có một học phần có tên thầy Minh. “ Đăng kí học đi Min, môn này chủ yếu học bài mà”. Mặc dù học phần chính thức của tôi đã tám môn, tôi chấp nhận học vượt cùng nó. Nghĩa là trong lớp một trăm mấy sinh viên kia có mỗi tôi lẹt xẹt là  khoa ngoại ngữ. Các môn học không quá khó khăn với tôi,  Mọi thứ chỉ  đen sầm lại, khi cô gái kia đến vào “một buổi sáng đẹp trời” và lấy mất...
Ngày đầu đi học môn  thầy  Minh  tôi nói nhỏ với Vy “Chắc lần này tao sẽ  làm tổ trưởng hay làm lớp trưởng gì đó, và phát biểu nhiều lên chắc thầy sẽ nhớ tao”. Đến khi học thầy rồi thì nhỏ Vy phụng phịu vì giọng thầy hơi khó nghe nên mỗi lần điểm danh nó phải nhờ tôi nghe phụ xem đến tên nó chưa. Và một hôm sau khi ăn trưa ở căn tin tôi và đám bạn góp tiền và ra sau trường mua trái cây. Tình cờ thầy đi ngang tôi và nói “Lần sau ra đường nhớ mặc cái quần đẹp hơn nhé”.  Ý thầy là tôi nên ăn mặc lịch sự hơn. Tôi như muốn trốn xuống tận mấy trăm mét đất. Xấu hổ. Do căn tin nằm dưới kí túc nên bọn tôi thường cứ quần sọt thế mà chạy xuống ăn, phần vì căn tin nóng. Cuối cùng thầy cũng biết tôi, một lần khác tôi lại mặc đúng cái quần sọt ấy đi ăn ở căn tin “ Bọn mày canh giùm cho tao nha, tự dưng tao sợ thầy Minh đi ngang quá”, nhỏ Mỹ An vừa cúi mặt vào dĩa cơm vừa hỏi “Thầy mà không biết mày là ai mà vẫn thần tượng à?”.  Nhỏ Vy chen vô “Xém nhớ rồi, haha, nhưng hôm nay là chủ nhật, không gặp đâu”. Nói rồi khi cả ba ngẩng lên thì cùng nhau đồng thanh “ Thầy!”. Thầy trêu “Chắc thầy phải chụp đăng phây bút để có ai muốn mua quần “đẹp” thì liên hệ bạn Min”. Một lần khác đến lớp do thiếu ngủ, và tiết học là buổi trưa “Vy tao nhắm mắt năm phút nha”. Tôi cảm nhận thầy đang đi xuống, thầy cười và cả lớp nhìn tôi “Bạn Min có cái lưng bạn này che ngủ ngon quá hen”. Lại xấu hổ. Nhưng nó chẳng tồi tệ bằng cái thứ sáu hôm ấy.
Đến giờ thi, Vy và tôi loay hoay do hết chỗ ngồi. Thầy nhìn tôi “Min sang ngồi đây”. Vy nhìn tôi giục “ Đổi với bạn này đi, lên sau lưng tao nè”. Vậy mà tôi vẫn ngồi im như tượng.
Tôi rời khỏi phòng thi 15 phút sau đấy vì bị-bắt-tài-liệu. Tôi chui vào một phòng học trống, và cứ thế khóc òa. Màn hình điện thoại sang, tin nhắn đến, bác tài xế : “Cháu thi tốt chứ”. Đó là khi tôi đang năm nhất, vào ngày tết dương lịch, tôi  đập heo và cầm chiếc vé xe cuối cùng còn lại của hãng xe ngược ra miền trung dự đám sinh nhật một tuổi của con chị ba, do mẹ lớn tuổi không đi được và xa xôi “tốn kém”. Chị hai bận con cái. Vậy là tranh thủ hai ngày cuối tuần tôi ra với chị. Lên xe tôi vẫn không quên tranh thủ lấy tài liệu môn thầy ra học. Tôi thức cả đêm và học nhờ vào ánh sang đèn điện thoại…Bác từng khen tôi. Tôi chợt thấy xấu hổ và gửi đi tin nhắn “Con xin lỗi”. Rồi gọi cho anh họ nhờ anh chở ra cưa hàng hoa kiểng mua hai chậu sen đá tặng chị tôi trước khi đi. Ơ thành phố, tôi có một người anh-như-thế. “Anh nhớ giờ này lẽ ra em đi thi mà, còn nhờ anh chiều nay mới chở đi cơ chứ”. Chực như chưa bao giờ được nói. Tôi hét to giữa đường,  để hôm sau anh bảo xấu hổ vì bị bạn anh nhìn thấy anh và hỏi anh chở “mày chở con hâm nào vậy”
- Min là đứa tệ nhất quả đất, min thấy xấu hổ. Hức. Min không làm được gì cả. Min thấy có lỗi với thầy. Min thấy có lỗi với thầy. Min bị cấm thi rồi anh biết không. Huhu.
- Nhục.
-Min thần tượng thầy, môn trước học thầy điểm min…, tôi cố hét to:
- Làm biếng thì không được phép ngụy biện.
Anh đáp gọn bâng rồi tăng ga đi tiếp. Tôi biết anh nghĩ gì. Chợt mưa. “Phải có trách nhiệm với những gì mình làm, anh không cho tiền học lại đâu. Muốn anh về quê ghé nhà gặp mẹ em. Hay là bớt “tồ” lại. Em nghĩ mấy đồng làm thêm thì làm được gì hả? Hả-Min”. Tôi như đứa trẻ bị giành mất kẹo từ tay, cứ thế khóc òa. “Em xin lỗi, xin lỗi”.
Chiều đó trên đường Phạm Văn Đồng có ba đứa con gái khoác tay nhau chạy ùa trong mưa và hát. Tôi-Vy-An. Chúng tôi ôm những thân cây và rung cho chúng rớt nước xuống người, có người hỏi chúng tôi đã uống thuốc chưa. Mặc  kệ cứ thế chúng tôi chạy ào lên cầu vượt. Nhỏ Vy la to “Tao hận con Min suốt đời vì nó bị bắt mà chữ đang chạy ra ào ạt thì nín luôn. Khốn nạn. Haha”. Con Vy hùa theo “Con Min là đứa đù nhất trên đời”. Còn tôi thì hét to “Thầy ơi em xin lỗi. Em xin lỗi”. Từng vạt mưa tạt vào người, từng làn xe lướt nhanh dưới chân chúng tôi. Bọn nó cứ thế thi nhau hét. “Xấu hổ quá Min ơi”. Tôi vừa cười vừa khóc đuổi theo chúng…
Chân tôi bắt đầu nhất lên khi chị cứ tiến xa dần, xa dần. Tôi cố chạy thật nhanh  như một chú sóc và hét lên “Chị Anh ơi đợi em…”
- Em đã xin lỗi thầy mình chưa? Ai trong đời mà chẳng từng mắc lỗi, mình đâu phải thần thánh. Chị đi tu đã tám năm mà vẫn mắc lỗi em ạ. Chị mừng vì em nhận ra lỗi của mình, hi vọng em sẽ biết sửa sai và chịu trách nhiệm với nó. Chị vẫn thương em cô gái hai mươi của chị.
- Em thấy mình không xứng đáng với học bổng, cả tình thương mà chị và mọi người dành cho em. Em xin lỗi. Cảm ơn chị vì tất cả.
…….
Bầu trời trong xanh, nắng khẽ cười. Hẹn tôi một ngày không xa ra thăm phương chị. Nơi đó người ta gọi là “Huế mộng mơ”.
Có những trưa tôi giật mình sau khi chợp mắt, tôi nhận ra mắt mình ướt. Tôi khẽ gọi Vy… Nhỏ hỏi tôi rằng tôi lại buồn vì cái caption thầy đăng trên facebook về chuyện sinh viên gian lận đúng không. Tôi cười “đi qua ngày chông chênh rồi” và lôi máy ra lạch cạch gõ… “Xin lỗi thầy... Có những ngày…”

 HOA GIÓ
Về Đầu Trang Go down
 
ĐI QUA NGÀY CHÔNG CHÊNH
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Lấy vợ để cân bằng cuộc sống ngay cả những lúc... chông chênh nhất -ảnh vui
» CHÔNG CHÊNH
» Chênh Chao Nỗi Nhớ
» Chênh Vênh
» CHÊNH VÊNH DÒNG ĐỜI

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HOA VIÊN :: VƯỜN THƠ - VĂN :: VĂN HỌC :: Truyện - Sáng Tác-
Chuyển đến